Quyển 1 - Chương 6

Cảm giác này giống như có người cầm một cây kim, nhẹ nhàng trát lên đầu ngón tay của mình, vừa khó chịu lại vừa kí©h thí©ɧ, cơn ngứa tê dại không ngừng truyền ra, tra tấn cô sắp điên.

Đầu bút lông ở bộ vị riêng tư của cô tùy ý càn quét, cô có thể cảm nhận được lông l*и của mình bị nó gẩy ngược lên, sau đó, hai mép l*и bị nó chọc ngoáy lung tung đến nỗi hơi hơi mở ra, đôi lúc nó còn suýt chen vào bên trong l*и.

Loan Diệp xoắn đến xoắn đi, muốn tránh thoát kɧoáı ©ảʍ đáng sợ này, nhưng cây bút lông tà ác kia lại như cố tình đối nghịch với cô, liên tục quét tới quét lui theo biên độ vặn eo của cô.

Tuy bút lông chưa đi vào bên trong cơ thể, nhưng vì độ mẫn cảm dị thường bên ngoài, nên cô căn bản không thể chống đỡ được thế công mãnh liệt này, cuối cùng chỉ có thể mở miệng xin tha.

“Thầy giáo, không cần, em xin thầy…a…!”

Tuy nhiên, tiếng khóc lóc rêи ɾỉ xin tha đầy yêu kiều ấy của cô không những không đổi được sự dịu dàng của người đàn ông mà ngược lại còn kí©h thí©ɧ hắn thêm. Ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào lỗ l*и phấn nộn giữa háng thiếu nữ, miệng l*и khép cực kỳ chặt, dù đã bị bút lông trêu đùa hơn nửa ngày, vẫn không thấy có dấu hiệu khép mở. Bất quá, nước l*и bên trong chảy ra không ít, nhìn đầu bút lông bị tẩm đến ướt đẫm, Diệp Húc vung tay lên.

“A”

Nếu không phải hai tay bị trói lại thì có lẽ Loan Diệp đã ngã sấp xuống vì sung sướиɠ.

Cơn đau nhức ở cổ tay bất ngờ truyền đến, Loan Diệp lập tức không dám lộn xộn, cô mở to đôi mắt long lanh đựng đầy nước của mình, đáng thương nhìn về phía người đàn ông nghiêm trang đang vung bút giữa hai chân mình.

Nam thần cấm dục? Phi phi phi! Rõ ràng là một tên biếи ŧɦái mặt người dạ thú! Cách chơi này cô còn chưa bao giờ được nhìn thấy khi xem phim sεメ, vậy mà hắn lại có thể nghĩ ra được,...thật biếи ŧɦái.

Loan Diệp hạ quyết tâm, sau lần này, cô tuyệt đối sẽ không dính líu gì với hắn nữa.

Sự kiên định trong mắt đối diện với nụ cười nghiền ngẫm của người đàn ông, Loan Diệp cả kinh.

“Có phải em đang nghĩ cách trốn tôi đúng không?”

Loan Diệp liều mạng lắc đầu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cô không ngốc!

Diệp Húc không tính toán vạch trần tâm tư nhỏ trong lòng của cô, cười sung sướиɠ, hỏi,

“Đoán thử xem, tôi viết từ gì?”

Loan Diệp nghe thấy vậy, ngẩn ra, mẹ nó, biếи ŧɦái, hắn vậy mà lại...

“A, đừng, a ~~”

Ngòi bút cứng cáp hữu lực mạnh mẽ hạ xuống, đôi lúc nghiêng trái nghiêng phải, cuối cùng quét ngang qua cần cổ xinh đẹp. Ngay sau đó, ngòi bút mỏng nhọn vẽ ra một chữ U xinh đẹp trên mu l*и của cô, Loan Diệp mẫn cảm cong người, thất thanh kêu da^ʍ.

“A!!! Đồ biếи ŧɦái, mau dừng lại!”

Sâu thẳm trong đôi mắt lạnh lẽo của người đàn ông nhiều thêm một chút hài hước, bàn tay đang cầm bút lông không những không dừng lại, mà ngược lại còn moi móc miệng l*и kiều nộn mẫn cảm, miệng mấp máy, hừ một câu,

“Biếи ŧɦái?”

Trong thanh âm ám ách hỗn loạn một chút hưng phấn,

“Chữ gì?”

Loan Diệp cắn chặt môi, không nói.

Diệp Húc cười, nụ cười kia khiến Loan Diệp sởn tóc gáy.

Tiếp theo, đầu bút lông nhọn mỏng mạnh mẽ đẩy ra miệng huyệt, chui vào bên trong.

Cảm giác khác lạ kí©h thí©ɧ Loan Diệp cồn cào ruột gan, kɧoáı ©ảʍ ồ ạt xông đến, nước da^ʍ chảy ra không ngừng.

Ngòi bút da^ʍ tà vẫn đang tiếp tục dùng sức chui vào bên trong, lông sói ma sát lên vách l*и, thiếu nữ như phát điên rồi, không màng đau đớn ở cổ tay, xoắn đến xoắn đi, muốn đem thứ biếи ŧɦái này đẩy ra ngoài.

Không ngờ, bút lông lại bởi vì động tác của cô mà bị hút vào càng sâu.