Quyển 1 - Chương 5

“Sao, thấy sợ hãi?”

Loan Diệp dùng sức gật đầu,

“Thầy giáo, em từ bỏ.”

Diệp Húc đạm cười,

“Chậm, tôi muốn, em phải cho!”

Loan Diệp sợ hãi, cô không ngừng giãy giụa, hai bầu vυ" tròn trịa vì thế mà liên tục lắc lư, Diệp Húc nhìn đến đỏ mắt, hắn bỗng nhiên cúi đầu, đem kia núʍ ѵú phấn nộn mê người ngậm lấy, mùi vị cực kỳ thơm ngọt, làm hắn như si như say mà liếʍ mυ"ŧ.

“A, a ~~ Thầy giáo, đừng, a ~~~”

Kɧoáı ©ảʍ tê dại xưa nay chưa từng có, kí©h thí©ɧ Loan Diệp vô thức cong nửa người trên, đầṳ ѵú trước nay chưa bao giờ bị ai khác đυ.ng vào nay lại bị đầu lưỡi của người đàn ông liếʍ láp, tựa như mang theo hàng ngàn sợi điện, truyền khắp cơ thể cô, kí©h thí©ɧ cô đến nỗi cả người nhũn ra.

Rõ ràng cảm thấy rất xấu hổ, nhưng lại sướиɠ đến muốn chết.

Phản ứng ngây ngô như thế lại càng kí©h thí©ɧ thú tính của Diệp Húc, động tác mυ"ŧ vào của hắn đột ngột trở nên mãnh liệt, khiến cô gái nhỏ dưới thân liên tục kiều suyễn than.

“Thầy giáo, đừng, đừng hút, thật kỳ quái, khó chịu.”

Diệp Húc đang si mê liếʍ mυ"ŧ nghe thấy vậy, tự nhiên cũng cảm nhận được có dòng nước nhỏ giọt xuống thân cu của mình, hắn lưu luyến phun núʍ ѵú nhỏ trong miệng ra, liếc mắt nhìn Loan Diệp đã bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn đến ửng hồng một cái, sau đó lại đi chuyển tầm mắt xuống ©ôи ŧɧịt̠ đã bị nước l*и tẩm ướt của mình.

Loan Diệp kinh ngạc, cô không ngờ mình lại dâʍ đãиɠ như vậy, rõ ràng mới chỉ bị mυ"ŧ vυ" thôi, mà lỗ l*и phía dưới đã chảy ra nhiều dâʍ ɖị©ɧ như vậy.

Cô thật không dám tưởng tượng, nếu lát nữa bị Thầy giáo cắm, thì sẽ không biết sẽ như thế nào…

Đôi mắt lấp lánh ánh nước vô thức nhìn xuống, đũng qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm, tưởng tượng đến nó là bị dâʍ ɖị©ɧ mình phun ra làm ướt, cô lại cảm thấy xấu hổ.

Diệp Húc cũng không ngờ cô lại mẫn cảm như thế.

Hắn chậm rãi đứng lên, đi vòng qua bàn làm việc, lấy ra một số đồ vật từ trong ngăn kéo.

Ánh mắt Loan Diệp vô thức đuổi theo hắn, khi nhìn đến đồ vật hắn lôi ra kia, cô sợ tới mức lập tức đứng dậy chạy trốn, nhưng vừa mới nhổm dậy đã bị Diệp Húc đè ở dưới háng.

“Thầy giáo….. không cần, em không cần.”

Loan Diệp múa may hai tay, liều mạng giãy giụa.

Tuy nhiên, hai cánh tay đang múa loạn của cô đã bị hắn tóm lấy đè lêи đỉиɦ đầu ngay lập tức, một tay người đàn ông kiềm chế hai cổ tay của cô, một tay cởi cà vạt, trói lại.

Ánh mắt bóng rực dừng lại trên cơ thể phiếm hồng của thiếu nữ, đầṳ ѵú nhỏ xinh lấp lánh ánh nước, cực kỳ quyến rũ.

Diệp Húc duỗi tay, nhẹ nhàng chọc một cái.

“A, đừng ~”

“Thật mẫn cảm, đừng sợ, lát nữa thôi em sẽ rất thoải mái.”

Loan Diệp nửa tin nửa ngờ.

“Không phải em rất thích ta chữ của tôi sao?”

Diệp Húc nhướng mày, cười xấu xa.

“Không cần!”

Loan Diệp điên cuồng lắc đầu.

Chân trái tim bị ngạnh ngạnh đại gia hỏa hung hăng đỉnh đầu, đâm cho Loan Diệp nháy mắt không dám động.

Diệp Húc tà tứ cười, “Lúc này mới ngoan!”

Cho rằng người đàn ông muốn cắm thứ kia vào, Loan Diệp nhắm mắt lại, toàn bộ cơ thể đều ở trong trạng thái căng chặt.

Thẳng đến khi, lỗ l*и truyền đến xúc cảm khác thường, cô mới đột nhiên mở mắt ra, khó có thể tin mà nhìn về phía bút lông đang nhảy loạn ở giữa háng.

“A, đừng, ngứa quá. Thầy giáo, không cần, đừng viết, đừng viết mà.”

Lông bút hơi cứng nhẹ nhàng di chuyển, một đường bẹn đùi đến mu l*и, sau đó lại chạy dọc theo miệng l*и, đi lên trên, cuối cùng dừng lại ở âm đế.

“A ~”

Loan Diệp bị tra tấn đến nỗi cơ thể liên tục run lên, tiếng khóc kêu kiều suyễn mị hoặc tràn ra từ khóe miệng, thân thể dị thường phấn khích.

🙈(+!+): Không biết mọi người đọc thấy sao, chứ tui vừa viết vừa nứиɠ, nước l*и chảy ướt đẫm cả qυầи ɭóŧ…..