Chương 6

Tuổi trẻ chính là tiền vốn, ngoan ngoãn dưỡng bệnh mấy ngày, Giang Miểu nhanh chóng đầy máu sống lại.

Thứ hai có nghi thức kéo cờ, hiệu trưởng đứng trên bục phát biểu thao thao bất tuyệt, là giáo viên ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp thực tập, Giang Miểu đương nhiên phải đứng cuối lớp, nhìn chằm chằm đám học sinh đang tuổi nghịch ngợm.

Lúc này, giáo viên thực tập lớp bên cạnh cũng xấp xỉ tuổi cô, Lý Thần chậm rãi thò người qua.

Cô ấy cúi đầu trang phục của Giang Miểu, váy dài trắng và giày cao gót, đè thấp giọng hỏi: “Cô Giang, chiều nay diễn tập phòng cháy chữa cháy, cô không quên đấy chứ?”

Giang Miểu ngốc vài giây, sau đó mới kịp phản ứng, chớp chớp mắt, “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”

“Ngày 25, thứ hai.”

Lý Thần cười cười, “Cô thật đúng là quý nhân hay quên.”

Vừa lúc, hiệu trưởng trên sân khấu cũng bắt đầu nói đến việc bố trí cho buổi diễn tập.

Hiệu trưởng nói: “Tuy nói là diễn tập, nhưng mọi chuyện đều dựa theo phương thức sơ tán khi gặp hỏa hoạn thật sự, ngoài ra, đội phòng cháy của Yên Thành cũng cử ra toàn tinh anh giúp chúng ta diễn tập......”

Giang Miểu cúi đầu đánh giá quần áo hôm nay, bắt đầu ảo não, buổi sáng cô ra ngoài gấp quá, không kịp nhìn ghi chú trên lịch, váy dài với giày cao gót rõ ràng không phải quần áo phù hợp để tham gia diễn tập phòng cháy chữa cháy.

Cô thầm than, giờ nghỉ trưa đành phải chạy về nhà thay bộ quần áo thoải mái vậy.

Tiết thứ ba buổi sáng là giờ ngữ văn của cô, sau khi tan học, Giang Miểu vốn định đi về trước, ai ngờ mới ra bước ra khỏi cửa phòng học, hai đứa bé nghịch nhất lớp đột nhiên lao vào đánh.

Trong phòng học, mấy bé trai ồn ào náo nhiệt cổ vũ, dọa các bé gái thét chói tai, phòng học loạn thành cái chợ.

Giang Miểu khuyên mãi không được, giọng cũng khàn đi, cuối cùng nhờ thầy giáo toán lớp bên cạnh đến giúp, phí hết sức chín trâu hai hổ, mới tách được hai đứa nhỏ ra. Lúc này, mặt đứa nào đứa nấy đã như phường nhuộm, xanh đỏ tím vàng đủ cả, nhưng miệng còn mắng rất hăng.

Hôm nay lại đúng dịp chủ nhiệm lớp chính thức xin nghỉ, một thực tập sinh như cô chỉ có thể căng da đầu đưa hai đứa nhóc tới văn phòng. Đầu tiên, phải báo cho chủ nhiệm giáo dục, sau đó gọi phụ huynh.

Chờ tới gần giữa trưa, phụ huynh hai bên mới khoan thai tới muộn, tiếp theo lại là một trận cãi nhau không hồi kết. Giang Miểu không quen xử lý những loại chuyện này, đầu to gấp đôi, muốn chen vào hòa giải cũng không được, cuối cùng lại phải nhờ chủ nhiệm giáo dục ra mặt mới giải quyết êm xuôi.

Phụ huynh đi rồi, hai đứa bé giống như cái đuôi bám theo sau cô, Giang Miểu vừa đói vừa mệt, lê người đến ngồi dưới cây đa.

Dưới tàng cây có ghế mây, Giang Miểu ngồi chỗ đó, xoa mắt cá chân đang đau nhức, hai đứa nhỏ yên lặng, một trái một phải ngồi ngay ngắn bên cạnh cô.

Giang Miểu tính tình mềm mỏng, bộ dạng thanh tú, nói chuyện luôn ôn nhu mềm mại, ở trường học rất được học sinh yêu thích.

Hôm nay bởi vì không xử lý được chuyện này, bị chủ nhiệm giáo dục mắng một trận. Hai đứa bé phạm tội thấy thế, trong lòng cảm thấy áy náy.

Củ cải số 1 Tiểu Hổ lên tiếng: “Cô Giang, cô có đói bụng không? Em có nhiều tiền tiêu vặt lắm, em mua đồ ăn ngon cho cô nhé.”

Củ cải số 2 cũng không cam lòng yếu thế, “Cô, em cũng có tiền, cô muốn ăn gì em sẽ mua cho cô.”

Giang Miểu lười nhác liếc mắt nhìn bọn họ, ngồi thẳng dậy.

Cô cảm thấy buổi sáng hôm nay là buổi sáng lâu nhất trong cuộc đời cô, cô không còn sức lực nói chuyện, liền lắc đầu.

Hai đứa nhỏ càng nóng nảy, ríu rít, “Cô giáo, cô đừng như vậy, về sau chúng em tuyệt đối không đánh nhau nữa, cô có tức giận cũng đừng để mình đói bụng.”

“Đúng vậy đúng vậy, nếu em lại đánh nhau, nó chính là chó nhỏ.”

Đứa kia liền khó chịu, “Mày nói ai là chó nhỏ?”

“Là mày.. Chính là mày đó...”

Giang Miểu thầm than một tiếng, đầu lại bắt đầu trướng đau, vừa muốn ngăn cản chiến hỏa càng ngày càng nghiêm trọng giữa hai đứa trẻ, bên trái đột nhiên vang lên những tiếng bước chân chỉnh tề.

“Nghiêm.”

“Bên phải, quay.”

“Điểm danh.”

Hai củ cải nhỏ đang cãi nhau bị tiếng động thu hút, nhìn qua, kích động xoa xoa tay, mắt lấp lánh, “Mày nhìn kìa, là các chú lính cứu hỏa!”

Tiểu Hổ bất chợt nhảy dựng lên, vẻ mặt khinh thường, “Có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ đang luyện tập khẩu lệnh sao? Tao cũng biết!”

Nói xong liền dùng đôi chân ngắn ngủi hấp tấp chạy về phía hàng ngũ lính cứu hỏa, đứa còn lại thấy vậy cũng không cam lòng yếu thế đuổi theo, để lại Giang Miểu bất lực ngồi trên ghế mây.

“Ai, hai đứa đứng lại...”

Cô còn chưa nói xong, hai đứa nhỏ to gan này đã nhảy vào trận doanh của người ta, còn cố ý xếp hàng đứng bên cạnh, thân thể nho nhỏ thẳng lưng, học những người lính cứu hỏa khác, làm theo khẩu lệnh.

Giang Miểu thở dài một tiếng, kéo thân thể mệt mỏi, bước nhanh về phía bọn họ.

Đội lính cứu hỏa không hề phân tâm, cho dù tự nhiên có hai sinh vật nhỏ chen vào, bọn họ vẫn mắt nhìn thẳng, không dám tò mò ngó nghiêng.

Người đàn ông dáng vẻ như đội trưởng cúi đầu đánh giá hàng ngũ, nhíu mày căng thẳng, nâng vành nón, nghiêm túc hỏi, “Hai người các cháu, chạy từ đâu ra đây?”

Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm ngửa đầu cười hì hì, bắt chước theo lời thoại của phim truyền hình, chào kiểu quân đội, “Báo cáo đội trưởng, lớp 3A4, Tiểu Hổ.”

Một câu, chọc toàn đội cười vang.

“Yên lặng.” Người đàn ông trầm giọng.

Nhóm lính cứu hỏa cường tráng tức khắc ngừng cười, chỉ là nhịn đến khóe miệng sắp nứt ra.

Ánh mắt người đàn ông sắc bén, “Giáo viên của các cháu đâu?”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

Giọng nữ mềm mại ngọt ngào từ phía sau anh truyền đến, hô hấp của Kỷ Viêm bất chợt rối loạn, giọng nói này, rất quen tai.

Anh chậm rãi xoay người, Giang Miểu còn đang thở dốc giương mắt lên. Khi hai ánh mắt chạm vào nhau, đầu óc Giang Miểu hoàn toàn trống rỗng.

Người đàn ông mặc quân phục màu xanh, thân hình cao lớn, dưới vành nón, ngũ quan sâu sắc, anh khí bức người, đôi mắt cực kì có lực xuyên thấu, đen bóng như mực.

Hai tay cô không tự chủ mà túm chặt váy, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, vừa ngạc nhiên lại vừa rung động, trong lòng giống như có chú nai con đang nhảy nhót tưng bừng, có chút,.. không thở nổi.

Lúc này, đứng bên trong đội ngũ, Giang Mục chọc chọc Lộc Bạch bên cạnh, tấm tắc nói: “Xem đi, lại thêm một người phụ nữ thần phục dưới nhan sắc của đội trưởng Kỷ nhà chúng ta.”

Lộc Bạch cười, “Nói không chừng đội trưởng Kỷ thích loại hình như vậy, thanh thuần đáng yêu, khiến người thương.”

Giang Mục hừ hừ, “Biến, em họ tao thuần khiết như hoa sen, cũng có thấy anh ta cho sắc mặt tốt đâu? Lần trước gặp mặt xong con bé còn khóc lóc kể lể với tao, nói đội trưởng Kỷ từ đầu đến cuối còn không nói nổi với con bé năm câu, hai chữ có lệ đều viết rõ trên mặt.”

Lộc Bạch liếc mắt nhìn cậu ta một cái, “À, chính là bạch liên hoa váy khoét ngực đó?”

Giang Mục nghiến răng nghiến lợi, “Mày cút đi.”