Ngón tay của Nghiêm Song chặt chẽ vòng qua tai, ôm trọn lấy cổ Phương Nhược Vũ, miệng như hổ gầm không ngừng lên xuống, tràn ngập ý tình. Nhưng nhờ có chiếc nệm êm ái nên Phương Nhược Vũ không cảm thấy quá ngột ngạt, cứ thế vùi đầu vào ga giường. Trong nhịp thở có chút hỗn loạn, hai thân thể càng thêm hưng phấn.
Khóe mắt Phương Nhược Vũ đẫm lệ, nhìn ánh mắt né tránh của Nghiêm Song, khıêυ khí©h: "Mau tới đi".
Nghiêm Song nghiến răng nghiến lợi, thu tay lại, rời khỏi thân thể nóng bỏng của Phương Nhược Vũ, phơi mình trong gió điều hòa, phản bác yếu ớt: "Phương Nhược Vũ, đừng làm như vậy".
Phương Nhược Vũ sờ sờ cổ rồi ho khan dữ dội, sau nhấc cẳng chân lên, móc lấy chân của Nghiêm Song, không cho anh rời đi: "Nghiêm Song, nhìn em chút đi".
Nghiêm Song dừng lại nhìn cậu.
Phương Nhược Vũ giãy dụa ngồi dậy, khẽ cắn môi Nghiêm Song, sau đó dùng ngón tay kéo qυầи ɭóŧ xuống, đem "cậu em" của mình ra rồi nhanh chóng tuốt động.
Cậu biết mình không còn dư thừa lý trí để phân tích tình huống lúc này nữa, tất cả những gì có thể làm là giữ Nghiêm Song ở lại.
Phương Nhược Vũ di chuyển ngón tay cái, không nhẹ không nặng mà xoa nắn qυყ đầυ. Để giúp Nghiêm Song giảm bớt sự xấu hổ trong khi quay tay, cậu ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, lộ ra đường cong thon dài trước cổ.
Phương Nhược Vũ nhắm mắt lại, hình ảnh khi lần đầu Nghiêm Song giúp cậu tuốt động liền hiện ra trong đầu. Thủ da^ʍ đã không còn có thể làm Phương Nhược Vũ lêи đỉиɦ.
Động tác trên tay không thể mang lại nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn nữa, sự kiên trì của Phương Nhược Vũ gần như biến thành một màn biểu diễn.
Ban đầu khi nhắm mắt, tâm trí không ngừng ép cậu hồi tưởng lại những hình ảnh ngập tràn du͙© vọиɠ giữa họ. Điều khiến cậu không thể thỏa mãn chính là niềm vui sướиɠ hay nỗi đau đớn trên giường chỉ giống như tiếng ve kêu thoảng qua, chẳng thể đọng lại. Những ký ức tuyến tính(*) lần lượt hiện lên như mảnh vụn của quá khứ: vô số chai Coca và Sprite mà họ cùng mua ở siêu thị nhỏ dưới tầng, đôi bàn tay bầm tím khi nghịch pháo hoa ngày Tết, vùng núi hoang mà họ đi leo cùng nhau dịp cuối tuần... Phương Nhược Vũ tiếc rằng bản thân luôn vĩnh viễn nhỏ hơn Nghiêm Song hai tuổi, vĩnh viễn so với Nghiêm Song trưởng thành trễ hơn một bước, để rồi sau khi học lên Đại học cùng Nghiêm Song, cậu mới phát hiện ra tâm ý quá muộn màng của mình. Anh lúc này sắp chuẩn bị vượt qua đại dương, bay qua biên giới, coi đồ uống có ga như thực phẩm rác, ăn Tết cũng không còn đốt những chùm pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc, trong khi Phương Nhược Vũ mới khẽ chạm đến ngưỡng cửa tuổi 18.
(*) Mình tra thì không thấy định nghĩa "tuyến tính" nào dễ hiểu, mà đọc khái niệm về "tư duy tuyến tính" thì dễ hiểu hơn nên mình lựa chọn để chú thích ở đây nhé. Cụ thể, tư duy tuyến tính có tên tiếng Anh là "Linear thinking" hay còn được gọi là tư duy logic truyền thống. Đây là kiểu tư duy như một đường thẳng theo logic từng bước đơn thuần. Một ví dụ cho tư duy này là đế đi từ điểm A đến điểm E thì bắt buộc phải đi theo trình tự lần lượt qua các điểm B,C, D.Trong bối cảnh của truyện, thì mình hiểu ký ức tuyến tính sẽ là chuỗi những sự kiện xảy ra lần lượt trong quá khứ mà nhân vật trong truyện nhớ lại. Hi vọng là mình hiểu đúng 😄
Động tác của Phương Nhược Vũ chậm lại, đến khi anh nhận ra, một dòng nước mắt đã chảy dài xuống cằm cậu.
Nghiêm Song tiến lại gần, một tay nắm lấy bàn tay đang xoa vuốt của Phương Nhược Vũ, một tay đè lêи đỉиɦ đầu cậu, buộc hai người mặt đối mặt.
"Sao lại khóc thế? Cậu muốn gì cứ nói với anh, anh đều sẽ làm mà. Đừng khóc nữa, em bé 18 tuổi này".
Phương Nhược Vũ thầm nghĩ đúng vậy, mình đã 18 tuổi rồi, tại sao không thể làm chuyện điên rồ một chút chứ.
Không phải cậu muốn làm ra điều gì thương thiên hại lý(*), chỉ là muốn những gì bản thân xứng đáng được nhận.
(*) Thương thiên hại lý: tàn nhẫn, nhẫn tâm"Song ca", Phương Nhược Vũ khịt mũi, "Em..."
"Phương tử, đừng nói nói gì hết", Nghiêm Song lặng lẽ ngắt lời cậu, vẻ mặt bình tĩnh đến bất ngờ, "... Đừng nói".
Trái tim Phương Nhược Vũ run lên, ngàn vạn lời nói như hòa vào trong tầm mắt lặng im. Cậu cúi đầu khẽ mỉm cười. Không phải Nghiêm Song khiến cậu cảm thấy áp lực, mà là khoảnh khắc khi những bong bóng mộng tưởng vỡ tan, áp lực của hiện thực liền xuất hiện.
Cậu bất giác nghĩ đến mối quan hệ với Giang Tử Khâm. Không thể né tránh, cũng không có cơ hội nào.
Phương Nhược Vũ đột nhiên trở nên bối rối, cậu không biết vì lý do gì mà mình lại khóc, cũng không rõ bản thân muốn gì. Không dễ để vạch ra ranh giới của du͙© vọиɠ, dù có cẩn thận kiềm chế thì vẫn luôn có rủi ro, mà một chữ thích hay yêu đều quá nặng, là vùng cấm không thể chạm tới bằng ngôn ngữ. Phương Nhược Vũ cảm thấy việc dâng hiến trọn vẹn mùa hè tuổi 18 của mình cho du͙© vọиɠ cũng là điều xứng đáng.
Nghiêm Song tắt điều hòa, khẽ ôm đầu Phương Nhược Vũ, tùy ý để thân thể của cả hai dán vào nhau truyền hơi ấm, nhiệt độ cũng theo đó tăng cao, mồ hôi đầm đìa. Phương Nhược Vũ cảm thấy trái tim nguội lạnh một nửa của mình đang bắt đầu đập trở lại.
Giọng nói của Nghiêm Song đột ngột vang lên bên tai: "Anh nghe theo cậu".
"Vậy còn muốn làm nữa không?" Phương Nhược Vũ cười, "Nếu anh không làm thì để em đi".
Nghiêm Song hôn gò má cậu: "Làm".
Phương Nhược Vũ cởi thắt lưng thả bên giường, cảm thấy cả người thoải mái hẳn. Cậu mở ngăn kéo tủ, lấy đồ nghề chưa dùng hết rồi chạy vào phòng tắm, để Nghiêm Song ở ngoài chờ.
Làʍ t̠ìиɦ phải có hai người cùng phối hợp, nhưng việc súc rửa ruột thì không cần thiết. Đối với công tác chuẩn bị này, Phương Nhược Vũ đã lén lút luyện tập từ lâu. Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu lên giường với Nghiêm Song, nên khi bắt tay thực hành cũng rất gọn gàng nhanh chóng, không chút dây dưa dài dòng. Rút kinh nghiệm lần trước dùng quá ít dịch bôi trơn, cậu xài sạch nửa bình còn lại. Thời điểm bước ra khỏi phòng tắm, cậu liền đón nhận cảm giác trơn tuột nơi cúc hoa nhỏ. Cậu thẳng thừng lột bỏ qυầи ɭóŧ mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhưng đến khi bước về phía giường lại có chút ngượng ngùng.
"Ui... Em có cảm giác dịch bôi trơi sẽ chảy xuống, làm bẩn chăn mất". Phương Nhược Vũ nhìn tấm chăn trắng được trải ngay ngắn của mình mà muốn phát sầu.
"Hay để cái gì đó đệm bên dưới?"
"Như vậy cũng không ăn thua đâu", Phương Nhược Vũ nói, "Cũng không thể lần nào cũng trải thảm dưới đệm được, với cứ đem chăn đi giặt miết thì kỳ lắm".
Phương Nhược Vũ nói xong mới nhận ra mình vừa phun ra mấy chữ "lần nào cũng" vô cùng tự nhiên.
Cũng may, Nghiêm Song không có ý kiến gì, trực tiếp lăn qua lăn lại trên mặt đất, đá văng Phương Nhược Vũ khỏi ghế tựa: "Lại đây, nằm trên nền đất chút cho hạ nhiệt".
Cậu đi vòng qua chiếc giường hình chữ Đại (大) ở bên cạnh Nghiêm Song, vì sàn lát đá hoa cương nên ở những góc khuất trong phòng nhiệt độ rất thấp, lưng dán xuống cảm giác vô cùng thoải mái.
Cậu gõ gõ xuống sàn, giống như hoàn thành một nghi thức, rồi đưa ra quyết định: "Làm ở đây đi!"
Nghiêm Song bật dậy khỏi mặt đất, nhanh chóng nhập cuộc nhìn ngắm hạ thân Phương Nhược Vũ, hỏi: "Có muốn anh bôi trơn giúp không?"
Phương Nhược Vũ co hai chân lại, kê một chiếc gối dưới eo để nâng người lên.
"Không cần đâu, em bôi trơn kĩ lắm rồi".
Phương Nhược Vũ vừa dứt lời liền giật mình la lớn, toàn thân cứng ngắc.
Nghiêm Song kiểm tra hiện trạng, trực tiếp đút hai ngón tay vào.
Mặc dù tiến vào không có nhiều trở ngại, nhưng việc có thứ gì đó xâm nhập vẫn khiến Phương Nhược Vũ nhớ lại trải nghiệm không mấy dễ chịu lần trước khi bị Nghiêm Song đâm xuyên, đại não dường như bị siết chặt bởi cảm giác đau đớn không tồn tại.
Nghiêm Song thở dài: "Thả lỏng đi, cũng có phải lần đầu đâu".
Phương Nhược Vũ đả kích nói: "Phắn, lần trước em dành hết lòng tin mà bán thân cho anh, ai ngờ kỹ năng của anh lại kém đến vậy, đau chết đi được".
"Vậy sao không nói với anh sớm hơn?"
"Sợ nói ra sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh đó!"
Nghiêm Song nổi điên: "Thế cậu nói ra lúc này thì không đả kích lòng tự trọng của anh??"
Phương Nhược Vũ đặt chân trái lên vai Nghiêm Song, chân còn lại đung đưa trên không trung một cách ngạo nghễ, quần áo dưới hông được gối đệm lên tạo thành vòng cung mềm mại như chiếc cầu hình vòm. Cậu trườn người trên tấm đệm, thân mật cọ cọ hai má Nghiêm Song, vô tư mà câu dẫn người trước mặt.
"Không phải cho anh cơ hội thứ hai đây sao?"
Nghiêm Song từ nhỏ tới lớn chưa từng nghĩ mình có thiên phú về phương diện này, bị chú mèo nhỏ ngao ngao bên cạnh cọ đến nóng người. Anh vừa mở rộng vừa nhấc chân cậu lên, nhìn xuống rãnh đùi bên trong liền thấy chất dịch bôi trơn chảy ra từ hậu huyệt, cảm nhận thân thể khác biệt trước mắt vô cùng da^ʍ mỹ, kí©h thí©ɧ.
"Tiểu đệ đệ" của anh bị đùa giỡn đã sớm vươn mình căng buồm, lúc này đây đang cố gắng thể hiện sự tồn tại.
Nghiêm Song xoa một ít dịch bôi trơn sắp chảy xuống sàn dọc theo mông và chà lên qυყ đầυ mình. Anh nhìn chằm chằm Phương Nhược Vũ trong lúc cậu tuốt động. Phương Nhược Vũ không thể chịu đựng được, bắt đầu nghênh chiến với anh.
Một người ngồi một người nằm, khoảng cách giữa hai người quá xa, vậy nên Nghiêm Song cúi xuống liếʍ nhẹ đôi môi hé mở của Phương Nhược Vũ, đồng thời hạ đốt ngón tay ma sát hai viên qυყ đầυ, thỉnh thoảng lại cùng nhau hôn môi qua lại.
Lần này, Nghiêm Song không còn một bước sợ sai mà quá thận trọng nữa, bắn một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầu tiên vào đáy chậu Phương Nhược Vũ, rồi đưa tay mò xuống, đem hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và chất bôi trơn đi sâu vào trong cơ thể Phương Nhược Vũ.
Anh ngừng lại một chút, ngón tay khuấy đảo trong lúc Phương Nhược Vũ cao trào. Vì Nghiêm Song nhớ chính xác vị trí của tuyến thể, anh không nói một lời dùng dương v*t nhanh chóng đâm xuyên, thay thế ngón tay, hồi tưởng lại những ký ức đã trải qua mà đỉnh dương v*t tới điểm mẫn cảm.
Phương Nhược Vũ cắn mu bàn tay, khẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi.
"Ở đây à?"
Phương Nhược Vũ gật đầu.
Nghiêm Song rũ sạch xấu hổ, khom lưng cúi xuống giúp Phương Nhược Vũ hưởng thụ.
Phương Nhược Vũ nhìn theo bóng hình anh tiến lại gần, chợt nhớ ra điều gì đó: "Đệch, anh không mang bao à?"
Nghiêm Song dùng sức đè chặt hai cánh tay Phương Nhược Vũ. Anh học được động tác mới là liếʍ núʍ ѵú, rất nhanh khiến Phương Nhược Vũ không còn chút phản kháng, chỉ có thể xoay loạn eo thon, nghẹn ngào phát ra từng tiếng rêи ɾỉ trong miệng.
Phương Nhược Vũ dùng chút lý trí cuối cùng túm lấy Nghiêm Song và nói, "Không được bắn vào bên trong".
"Ừ".
Nghiêm Song buông núʍ ѵú sưng tấy của Phương Nhược Vũ, giảm tần suất xâm nhập, chuyên tâm nghiên cứu làm sao giúp cậu cảm thấy dễ chịu. Sau mỗi lần kiểm tra ngẫu nhiên khi ma sát tuyến tiền liệt, cuối cùng, cảm giác đau đớn đã dần tan biến chẳng còn sót lại, Nghiêm Song rốt cuộc mới duỗi thẳng lưng, đặt đôi chân dài của Phương Nhược Vũ vòng bên eo, co rút cơ mông mà gia tăng tốc độ, không ngừng tiến công.
Lúc mới đầu, nhờ nhịp điệu chậm rãi an ủi điểm mẫn cảm, Phương Nhược Vũ còn có thời gian điều chỉnh hô hấp. Nhưng về sau, cậu chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức bởi cây gậy to càng lúc càng thô cứng, không ngừng đâm sâu. Ở những nơi thân thể ma sát tựa như phát ra tia lửa chớp nháy, cánh mông như miếng thịt luộc bị va chạm đến run lên bần bật, chất lỏng sền sệt giao hợp với dương v*t của Nghiêm Song phát ra tiếng nước, không ngừng bị qυყ đầυ kéo ra từng dòng, đọng lại nơi hậu huyệt. Phương Nhược Vũ nhắm mắt lại, cảm nhận được chất lỏng đang co cụm trượt xuống cánh đùi rồi nhỏ xuống nền đất, khiến bên người cả hai trở nên lộn xộn.
Bản thân Phương Nhược Vũ cũng sảng khoái đến không biết trời đất trăng sao. Cậu mở miệng thở dốc, trong cổ họng liền phát ra những âm thanh nũng nịu không giống chính mình.
"Đau à? Hay là sướиɠ?" Nghiêm Song vẫn canh cánh trong lòng sự việc lần trước.
Phương Nhược Vũ ngơ ngác nghểnh tai lắng nghe lời Nghiêm Song, giọng nói của anh lúc làʍ t̠ìиɦ khác hẳn với thường lệ, càng thêm gợi cảm, mọi lời nói dù vô vị cũng đều xuôi tai: "A... Sướиɠ lắm, sướиɠ lắm... Song ca quất em đi..."
Nghiêm Song nghe thấy mới lời nói đầy khiêu gợi của cậu liền rút ra, hưng phần khôn tả mà một bên bắn tinh, một bên thưởng cho mình đóa hồng nhỏ.
Bên ngoài cửa sổ, mặt trời tháng Sáu như đang thiêu đốt trên đỉnh đầu. Phương Nhược Vũ nhìn chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ không phân biệt nổi của anh của em, lại nghĩ đến ba mẹ Nghiêm Song còn đang cãi nhau ở phòng bên, nhất thời cảm thấy chột dạ.
"Song ca", Phương Nhược Vũ tay chân bủn rủn đến lười động, nằm dài trên mặt đất sai khiến Nghiêm Song, "Em muốn hút thuốc. Muốn uống canh đậu xanh lạnh nữa".
Nghiêm Song vắt khô khăn lông ướt, ném lên người Phương Nhược Vũ đang uể oải, giọng điệu không chút thay đổi: "Hút thuốc thì quên đi, còn canh đậu xanh anh sẽ nấu cho cậu".
- ----
* Tác giả có lời nhắc nhở: Quan hệ nhớ đeo bao nha cả nhà! Nhất định đấy!!!