Chương 59: Ngoại truyện 1: Về sự ra đời của cục cưng nhà họ Lâm

Nhà họ An gần đây liên tục có chuyện vui, ông cụ bà cụ ngày ngày khí sắc hồng hào tinh thần sảng khoái. Nhiều người tin tức nhanh nhạy tranh nhau vỡ đầu chảy máu cũng muốn nhân cơ hội này mà lân la làm thân với lão thủ trưởng, nhưng nghĩ đến An Hòa còn đang ở cữ và Chu Mộc đã sắp đến ngày dự sinh, An Quốc Huân vung tay, nói với khí thế ngất trời –

Sắp tới gia đình xin miễn tiếp khách, đợi tới khi con trai An Hòa và Hứa Úy đủ tháng, nhà họ An và nhà họ Hứa sẽ mở tiệc mừng đầy tháng chiêu đãi khách bốn phương.

Kể từ đó, nhà họ An vẫn yên ả, ở cữ tiếp tục ở cữ, chờ sinh tiếp tục chờ sinh, có gốc đại thụ cành lá rậm rạp là ông cụ An ở đây, cô cháu gái An Hòa và cô cháu dâu Chu Mộc đều quẳng mọi chuyện ra sau đầu, bấy giờ mới thực sự là cả ngày vui vẻ rảnh rang, chỉ chuyên tâm bồi dưỡng thế hệ mầm non cho quân giải phóng nhân dân Trung Quốc.

“Mộc Mộc, nghỉ tí đi, uống thêm chút canh gà này.” An Hòa ngồi bên giường tiện tay đặt bát canh gà còn non nửa lên tủ đầu giường bên cạnh, vừa lấy khăn tay lau miệng vừa nói với Chu Mộc: “Cậu xem tập tranh này cả nửa buổi sáng rồi đấy, còn không uống chỗ canh kia đi, chốc nữa bà cụ lại càm ràm cho coi.”

“Mình thật sự không uống được nữa mà…” Chu Mộc ngồi trên sofa gập gập tập tranh đặt trên gối, ngước mắt nhìn An Hòa nói: “Vừa mới sinh cục cưng nhà cậu xong, cậu mới phải bồi bổ nhiều vào ấy. Là chị em tốt thì giúp mình uống nốt chỗ đó đi.”

“Đang chăn heo hay sao vậy…” An Hòa thở dài: “Mình bảo này Mộc Mộc, tập tranh kia hay đến thế cơ à? Cậu không rời tay được nữa kìa…”

“Mình đang xem tranh minh họa nhân vật của một họa sẽ trẻ,” Chu Mộc xòe trang giấy chìa cho An Hòa nhìn: “Cậu nhìn này, kẻ nào kẻ nấy đẹp trai tuấn tú chết người… Được chứ hả? Cậu bạn trẻ Hoàn Vũ nhà cậu từ nhỏ đã mày xinh mắt đẹp… Mình phải tranh thủ bồi dưỡng cho vị huynh đài trong bụng này mới được, thằng bé phải nỗ lực phấn đấu theo tập tranh này – dưỡng thai là quan trọng lắm đấy!”

“Cậu tranh thủ lúc còn chưa muộn, đừng có tốn công vô ích nữa đi…” An Hòa chống cằm cười khanh khách, “Gien quyết định tất cả, dựa vào dáng vẻ của anh mình, cháu trai của mình tuyệt đối sẽ đánh Anh vượt Mỹ một chiêu hạ gục mọi người, nhất định phải là một cậu bé đẹp trai chất lượng cao!”

“Đang nói chuyện gì đó?” Bà cụ nhà họ An vui tươi hớn hở bế bạn nhỏ Hứa Hoàn Vũ mới được hai tuần tuổi bước ra, “Đang nói về Tiểu Vũ đẹp trai nhà chúng ta có phải không?”

“Nào, để mẹ bế nào.” Đôi mắt An Hòa lập tức tràn đầy ý cười, vội đón lấy thân thể bé nhỏ của con trai từ tay bà cụ.

“Ôi chao, để mẹ ngắm cái nào…”

Hai tay An Hòa nhẹ nhàng vòng qua nách con trai, thằng bé kia nằm trong vòng tay mẹ nó mở to đôi mắt trong trẻo đen láy như quả nho nhìn Chu Mộc ngồi đối diện.

“Tiểu Vũ, nhìn trước mặt kìa, đó là cô nhỏ đấy. Cô – nhỏ. Nhớ chưa?”

Chu Mộc lần đầu tiên được giới thiệu với cục cưng ghé sát lại nhìn thằng bé, An Hòa dạt dào vui vẻ.

“Thật tốt…” Chu Mộc không nhịn được nhẹ nhàng dùng ngón trỏ gãi gãi nắm tay nhỏ mũm mĩm của thằng bé, tay kia lại vô thức xoa lên bụng mình.

Bé cưng, con xem, anh trai nhà bác đã ở đây chờ con rồi nè.

Ba và mẹ cũng đã chuẩn bị kỹ càng, chờ con đến.



Tầm rạng sáng, chiếc Audi màu đen phóng như bay trong bóng đêm mù mịt.

Đang là lúc mọi người say giấc nồng, hai bên đường chỉ có hàng đèn đường tận tụy thực hiện trách nhiệm chiếu sáng.

Khác hẳn với tình hình giao thông ùn tắc lúc ban ngày, trên đường rất ít xe, tình huống kẹt xe tuyệt đối sẽ không xảy ra, nhưng Lâm Tu ngồi trên ghế lái vẫn nhíu mày, cảm thấy tốc độ xe vẫn nên nhanh hơn một chút.

Anh biết rõ ngày dự sinh của Chu Mộc, bởi vậy, buổi huấn luyện đêm ở vùng rừng núi hoang dã vừa kết thúc, anh gần như vội vã thay bộ đồng phục huấn luyện chạy về nhà, ai ngờ Lâm Tu vừa bước ra khỏi khoảng sân của doanh trại, đã trông thấy cậu cảnh vệ “ngự dụng” của ông cụ An đã lái cỗ xe mang biển số của quân khu nào đó ngừng trước mặt anh.

Vào giờ này, một người như vậy xuất hiện ở đây, Lâm Tu hiểu ngay chuyện này có ý nghĩa thế nào. Không nói hai lời ngồi vào xe, khi Lâm Tu rốt cuộc chạy tới quý phủ của ông cụ An, lại bị An Hòa ở lại giữ nhà báo cho biết – mới vừa rồi, Chu Mộc đã được đưa đến bệnh viện đã đặt từ trước.

Thế là, Lâm Tu huấn luyện cả ngày trời đến cả nước bọt cũng không kịp uống, quay người lại, anh lập tức ngựa không dừng vó đuổi tới bệnh viện.

Nên… hình dung tâm trạng của anh lúc này thế nào đây?

Bất an, khẩn trương, cấp bách, còn… mong đợi và hy vọng rõ ràng như vậy.

Ngọt ngào nhưng cũng giày vò.

Một đường phi như bay tới bệnh viện, Lâm Tu vội lao xuống xe, từ chỗ y tá tiếp tân biết được phương hướng phòng sản phụ, sau đó tiến về phía hai mẹ con.

Thể lực đã gần cạn kiệt, nhưng vào lúc này, Lâm Tu cảm thấy, thực sự khiến người ta không chống đỡ nổi, lại là tâm trạng bị giày vò khốn khổ kia.

Nhưng đối với anh mà nói, càng vào những lúc như vậy, dây thần kinh trên khắp cơ thể anh lại càng căng thẳng, hết thảy mệt nhọc uể oải gì đó vào giờ khắc này đều bị thay thế bằng thứ cảm xúc khó hiểu ùa tới mãnh liệt.

Thái dương “thình thịch – ” nảy lên không ngừng, trong lòng Lâm Tu có một ngọn lửa nóng bỏng sáng lòa thiêu đốt.

Anh đã không thể lo lắng hơn được nữa.

Nhưng mà… Ý nghĩ đó rốt cuộc sai rồi.

Giây phút thật sự trông thấy người nọ, Lâm Tu mới biết rằng, thì ra cái thứ cảm xúc này, vĩnh viễn không có tận cùng.

Trong nháy mắt nhìn thấy chồng bước tới, trong đôi mắt Chu Mộc đã chịu đựng từng cơn đau đẻ đứt quãng hồi lâu chợt lóe lên một tia sáng không thể bỏ qua.

Lâm Tu bước chậm lại, thong thả đến bên giường, con ngươi đen kịt vẫn hút lấy ánh mắt mà đối phương gắng gượng truyền tới, chưa từng chuyển dời.

“Mộc Mộc.”

Tiếng gọi lịm đi, Lâm Tu cảm giác bên môi mình nóng như lửa đốt.

Bờ môi của anh hơi khô nẻ.

Nhưng mà còn hơn bản thân anh… Môi của Chu Mộc ở trước mặt – không có lấy một chút huyết sắc.

Trong phút chốc, ngực Lâm Tu như bị một thứ vũ khí cùn thăm hỏi một cách tàn nhẫn. Đầu ngón tay mu bàn tay nhiễm không khí sáng sớm đầu xuân chỉ có cảm giác lạnh, nhưng trong lòng bàn tay lại nóng như lửa, Lâm Tu vừa điều hòa nhịp thở hơi gấp gáp vì vừa chạy quá vội, vừa cúi người đến trước giường, giơ tay phủ lên bàn tay mềm mại đang nắm lấy góc chăn của Chu Mộc.

Trong nháy mắt da thịt kề nhau, nỗi hoảng sợ không nói rõ chợt dời núi lấp biển rít gào ùa tới.

Cảm giác được sự run rẩy của người nọ trong lòng bàn tay, cơ thể Lâm Tu chợt cứng ngắc, dường như chỉ cần như thế, nỗi đau của Chu Mộc có thể qua nhiệt độ của lòng bàn tay kề sát mà truyền vào tim Lâm Tu.

Đây không phải ảo giác, nỗi đau của cô, anh thật sự cảm nhận được rồi.

Cổ họng khô khốc, Lâm Tu chỉ cảm thấy dây thanh quản đã dính lại, anh không nói được, thậm chí ngay cả âm tiết đơn giản nhất cũng không thốt ra nổi.

Yêu thương đến tột cùng.

Chu Mộc gượng nhếch khóe môi cười với anh, sắc mặt cô tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời như thế.

“Anh đã đến rồi…” Giọng nói yếu ớt nhưng anh đều hiểu cả, sự vui mừng toát ra từ ánh mắt cũng rõ ràng hiển nhiên đến vậy.

“Ừ.” Bị Chu Mộc ảnh hưởng, lý trí của Lâm Tu trở về hơn phân nửa, trong giọng nói vẫn là sự yêu thương và run rẩy như trước, “Anh cùng em… cùng em đón bé cưng của chúng ta.”

“Bé cưng…” Bờ môi khẽ run rẩy, Chu Mộc nhẹ giọng thì thào, khóe miệng còn vương nụ cười nhạt kia, nhưng trong nháy mắt cả người cô chợt căng cứng.

Lại một cơn đau ập tới, nỗi đau thấu xương trong nháy mắt lan khắp cơ thể, Lâm Tu bất giác nắm chặt tay Chu Mộc, ngước mắt lên lại trông thấy trên vầng trán xinh đẹp của cô đã rịn đầy mồ hôi lạnh từ lâu.

Dịu dàng lau mồ hôi cho cô, Lâm Tu giơ tay đo nhiệt độ trên trán Chu Mộc, lòng bàn tay chỉ cảm nhận được một mảnh mát lạnh.

Biết rõ rằng nỗi đau khi sinh nở là điều mà bất kỳ người phụ nữ có thai nào cũng phải trải qua, nhưng khi giờ khắc này thật sự đến, Lâm Tu vẫn cảm thấy quá trình ấy thật sự quá mức gian khổ.

Không chỉ có nỗi xót xa cho vợ, mà cùng với đó, còn có niềm mong đợi tha thiết đối với một sinh mệnh mới trong sự mâu thuẫn và khắc khoải khôn cùng.

Đau lòng và mong đợi cùng tồn tại, hai loại cảm xúc như vậy xen lẫn nhau, thật sự là khảo nghiệm nặng nề nhất đối với con người. Cho nên, dù là một người bình tĩnh như Lâm Tu, tới lúc này cũng không thoát khỏi bốn chữ “trở tay không kịp”.

Dịu dàng mà thân mật, giống như bao nhiêu năm qua cho tới tận bây giờ, vứt bỏ ánh mắt của mọi người, tới giây phút này, Lâm Tu vẫn dành cho Chu Mộc sự quan tâm không kể xiết.

Nỗi đau như bị dao cắt khiến cho người ta phải nhăn mặt gào thét rốt cuộc bớt dần đi, Chu Mộc dùng hết sức lực toàn thân kiên trì sinh nở tự nhiên.

Sáu giờ sáng, một sinh mệnh nhỏ tươi mới rốt cuộc ra đời một cách suôn sẻ trong ánh mắt chờ mong của mọi người.

Hơn sáu cân* một chút, đúng như kết quả siêu âm khi trước – là một bé trai kháu khỉnh.

*Sáu cân Trung Quốc bằng ba cân của mình.

Sáu giờ sáng mùng tám tháng Tư – Nắng mai ngập tràn, mặt trời vừa ló dạng. Đón lấy đứa trẻ đã được tắm rửa bọc kín từ tay hộ sĩ một cách gần như thành kính, Lâm Tu cẩn thận ôm bé con chậm rãi bước đến bên vợ.

Khuôn mặt nhỏ hồng hồng nhăn nheo, da thịt hồng hồng nhăn nheo, ánh mắt của hai người không hẹn mà cùng rơi xuống gương mặt đang ngủ an bình của thằng bé, cảm thấy như có một niềm ấm áp dịu dàng lan tỏa vào cả trong tim.

“Đặt cho cục cưng một cái tên đi…” Địa ngục cùng thiên đường chỉ cách nhau một đường kẻ, Chu Mộc vừa thoát khỏi nỗi đau cùng cực dịu dàng nhìn hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời mình, trong sóng mắt hiện ra sự mềm mại và xúc động khôn cùng.

Dời mắt về phía chân trời đã hé một tia nắng sớm bên ngoài cửa sổ, nhìn buổi sớm mai trước mắt, Lâm Tu gần như không hề do dự thốt ra –

“Lâm Hi.”

* Hi là ánh ban mai, ánh bình minh

Nắng mai, thái dương.

Là vầng mặt trời chung của cuộc đời bọn họ, cũng là ánh nắng mà Chu Mộc gieo rắc cho anh.

“Vâng.” Người mẹ trẻ tươi cười, “Không có gì… thích hợp hơn cái tên này.”