Chương 42

“Từ hiện trường thuật lại, hàng nhái lại nhắc đến cậu, còn muốn Lục thần dạy chơi bóng rổ.” Tề Dao: “Đừng nói dạy bóng rổ, Hứa Tri Dĩnh kia làm quen cả buổi, cuối cùng bị chốt hạ bằng cách gọi “bạn học nữ”, ha ha ha ha.”

Hề Dữu gật đầu, cái này đúng là rất Lục Chẩm Xuyên.

Tề Dao: “Chắc giờ Lục thần còn ở sân vận động đó, cậu đi đến đó không?”

Hề Dữu ngẩng đầu. Như ánh mặt trời soi rọi xuống, như rặng mây hồng rất nhỏ điểm xuyết trên bầu trời xanh, dù trong đám người, anh luôn là người dễ nhận ra nhất.

Dáng đứng thẳng tắp nghiêm chỉnh, rũ mắt như thờ ơ với mọi thứ.

“Đi.” Hề Dữu nói.

Tề Dao: “Lục thần đánh bóng rổ sao!”

“Không, bảo bối.”

“Ặc, tiếc quá. Mình phải đi thay đồ chuẩn bị, cậu đến nhanh đó.”

“Được.”

Cúp máy, Hề Dữu vừa định cất bước đi ra, đột nhiên bên cạnh bất ngờ xuất hiện một quả bóng rổ. Không bị đập phải, chậm rãi lăn qua.

Tiếng nam sinh từ sân bóng rổ vang lên rõ ràng: “Bạn học có thể ném lại giúp được không?”

“Đây không phải là Bưởi muội à?” Thiệu Hòa Phong híp mắt nhận ra, cười nói: “Thôi em gái xinh đẹp đừng đυ.ng, để mình chạy đến lấy là được.”

Hề Dữu không buồn để ý, đã ôm quả bóng lên rồi.

Thiệu Hòa Phong đứng trước mặt cô: “Cảm ơn em gái, đưa cho mình đi.”

Hề Dữu: “Mình có thể chơi một chút không?”

Thiệu Hòa Phong hơi sửng sốt, có vẻ không ngờ cô sẽ nói vậy, cười nói: “Đương nhiên là được.”

Con gái chơi bóng rổ rất ít, mà gái xinh chơi bóng rổ càng thu hút nhiều sự chú ý hơn. Thấy Thiệu Hòa Phong đưa Hề Dữu cùng về, nam sinh trong sân bóng rổ phá ra cười, trêu chọc ầm lên.

Thiệu Hòa Phong cười mắng một câu, bên kia lại còn cười to hơn.

Hề Dữu không có phản ứng, đứng ở vạch ba điểm, thử nhồi bóng hai cái. Mới đầu còn chưa quen lực, bóng không về lòng bàn tay mà bay thẳng lên trời.

Cô hơi ngẩng đầu vươn tay, nhưng chưa tiếp được thì đường bóng đã bị ngắt.

Bàn tay thiếu niên lớn, như có chất dính, đỡ lấy bóng dễ như trở bàn tay.

Hề Dữu chớp mắt: “Lục Chẩm Xuyên, trả lại cho tôi.”

Mắt Lục Chẩm Xuyên đầy ý cười, lơ đễnh nói: “Chơi như con nít vậy.”

“…”

Lại còn công kích cá nhân nữa.

Hề Dữu vươn tay muốn chụp bóng trong tay anh. Thiếu niên nhận ra trước một bước, lười nhác thả lỏng tay.

Bóng vừa rơi xuống đất đã lại bắn lên cao, lại như chẳng thay đổi chút nào, vững vàng quay về lòng bàn tay anh.

Đuôi mày Lục Chẩm Xuyên hơi nhếch, ánh mắt nhìn cô có mấy phần khıêυ khí©h.

“…” Hề Dữu tức phát cười: “Lục Chẩm Xuyên, cậu đúng là trẻ con.”

Mãi một lúc Hề Dữu mới lấy được bóng, đập thử, hỏi Thiệu Hòa Phong: “Thế này sao?”

Thiệu Hòa Phong có mắt nhìn rất tốt, thấy hết màn vừa nãy. Lần đầu tiên cậu ta thấy Lục Chẩm Xuyên đùa với con gái nha.

Cậu ta đưa bóng cho Lục Chẩm Xuyên, biết điều nói: “Mình cũng không biết, để Lục thần đi. Lục thần bao dạy, bao biết.”

“…”

Thiệu Hòa Phong giơ tay đυ.ng vai anh, không đứng đắn nói: “Em gái Bưởi là người mới, cậu nhường chút nhé.”

Lục Chẩm Xuyên đẩy tay cậu ta ra: “Em gái?”

“Được, bạn học, bạn học Hề Dữu.” Thiệu Hòa Phong thoải mái rút lui: “A Xuyên, cậu bớt bắt nạt người ta lại đi.”

Hề Dữu giơ tay đòi bóng: “Nghe chưa, bớt bắt nạt tôi đi.”

Giọng Lục Chẩm Xuyên có ý cười: “Ừm, bớt bắt nạt cậu.”

Hề Dữu thử nhồi hai cái, bắt chuẩn cảm giác. Nhưng mà cái người bên cạnh là không có vẻ gì là muốn đi, khiến cô không duỗi tay được.