Chương 2

Người con gái trời sinh có làn da trắng bật tông, khuôn mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, ngũ quan vô cùng tinh xảo, dưới mắt trái có một nốt ruồi đón lệ, nghe nói có nốt ruồi ở vị trí đó vận đào hoa rất dồi dào.

Vì yêu cầu của vai diễn, mái tóc xoăn dài màu đỏ được xõa ngang cổ, đẹp mà tỏa sáng.

Không thể không nói, tóc đỏ rất hợp với Hề Dữu.

Mặc dù cậu đã nhìn gương mặt này suốt mười mấy năm, nhưng vẫn có chút thất thần.

Dường như cảm nhận được ánh mắt ấy, Hề Dữu mở to mắt bắt gặp ánh mắt của cậu.

So với đôi mắt đào hoa thì nói là đôi mắt hồ ly câu dẫn người thì đúng hơn, đuôi mắt hơi nhếch lên, lại thêm nốt ruồi đón lệ còn rất sống động.

“Quả Lê,” Hề Dữu một lần nữa nhắm mắt lại, trong giọng nói tràn đầy sự trêu chọc, kéo dài âm cuối: “Chị có đẹp không?”

Bùi Chấp Lễ ho khan, thu hồi ánh mắt: “Sao lại tự kỷ như vậy chứ, Quả Bưởi có gì đẹp chứ.”

Hề Dữu cười khẽ: “Biết rồi chị rất là xinh đẹp mà.”

“…”

Bùi Chấp Lễ: “Chị vẫn nên xem lại mái tóc của mình đi. Thầy chủ nhiệm kiểu gì cũng tức giận khi nhìn thấy nó cho mà xem.”

“Là xịt nhuộm tóc một lần, gội đầu một chút là ra thôi.” Hề Dữu chậm rãi nói.

Bùi Chấp Lễ nhìn mái tóc đỏ rực kiêu ngạo của cô, liên tục lắc đầu: “Lễ khai giảng hôm nay, đại diện khu phía Bắc vẫn là chị. Đoán chừng hôm nay khu phía Bắc sẽ rất sôi sục.”

Đại diện phát biểu công khai đến muộn với quả đầu đỏ rực lên sân khấu.

Không sôi sục mới là lạ.

Thất Trung là trường tư thục, vừa giàu có lại có tỷ lệ đậu cao rất cao, bất kể là môn nghệ thuật hay là thi đại học, đều không thiếu trạng nguyên.

Vì mục tiêu giảng dạy, khu phía Bắc dành cho học sinh nghệ thuật, khu phía Nam thì cho học sinh văn hóa.

Mặc dù khu phía Bắc có chuyên môn xuất sắc, nhưng rất ít học sinh giỏi văn hóa. Nói chung là đọc sách không tốt lắm.

“Quả Bưởi này, nói thật, chỉ cần thành tích học tập của chị tốt một chút, cũng sẽ không có nhiều anti như vậy đâu.” Bùi Chấp Lễ chậc một tiếng, rất gợi đòn: “Tại sao IQ của bố mẹ lại chỉ truyền cho em chứ.”

Hề Dữu nheo mắt: “Gan lớn nhỉ?”

Bùi Chấp Lễ phản ứng rất nhanh: “Em đâu có nói quá.”

“…” Hề Dữu hỏi: “Đại biểu khu phía Nam của bọn mày là ai vậy?”

“Thần tượng của em, Lục thần.” Mắt của Bùi Chấp Lễ như sáng lên, bắt đầu nói liến thoắng: “Anh ấy rất lợi hại, là người đứng đầu lớp, giành được giải nhất của rất nhiều cuộc thi của thành phố, điểm tuyệt đối SSAT, được cử đi du học nước ngoài nhưng từ chối! Là một học sinh ba tốt, hơn nữa còn cực kỳ đẹp trai.”

“Lục thần nào cơ?”

“Là Lục Chẩm Xuyên, trưởng ban ban kiểm tra kỷ luật. Anh ấy mới chuyển đến trường hồi kỳ 1, giáo viên của chúng ta đã trực tiếp dùng bài thi của anh ấy làm đáp án tiêu chuẩn.”

Hề Dữu sôi nổi hẳn lên: “Chẩm Xuyên trong Chẩm sơn xuyên giang hà sao?”

“Đúng. Hơn nữa theo tin tức em nhận được, chị sẽ được chuyển đến lớp bọn họ đấy.”

“…?”

LỤC CHẨM XUYÊN.

Ba chữ này bắt đầu giống như âm thanh ma thuật, tuần hoàn vang lên lặp đi lặp lại ở bên tai, kèm thêm hình bóng mơ hồ không rõ ràng của thiếu niên, trực tiếp đánh thức ký ức mấy năm trước của cô.

Cô sắp xếp lại những điều Bùi Chấp Lễ vừa nói.

Thần tượng, hạng nhất, học sinh ba tốt.

Đôi mắt hồ ly của Hề Dữu như nhếch lên, sáng ngời như ẩn chứa những vì sao.

Bùi Chấp Lễ nổi cả da gà; “Chị đừng cười như vậy, mỗi lần chị cười như vậy là y như rằng không có việc gì tốt cả.”

“Không có gì đâu.” Hề Dữu nói: “Chỉ là cảm thấy rất thú vị thôi.”

“…?”

Cái gì thú vị chứ?