Chương 22

“Đó là đối tượng tai tiếng của nữ thần à?” Tống Càn gặm sandwich Hề Dữu cho, hàm hồ hỏi.

“Ừm.” Thiệu Hòa Phong đáp: “Cậu chủ nhà họ Bùi, trong nhà có tiền có quyền. Học giỏi mà còn giỏi đánh nhau, rất bao che em gái. Có thể nói là chàng trai gần em gái nhất trường Thất Trung.”

Bùi Chấp Lễ là bạn trai của Hề Dữu, tiểu chó săn của năm.

Ngại quyền thế của nhà họ Bùi nên không ai dám làm gì Bùi Chấp Lễ. Nhưng chuyện này gần như trở thành bí mật trong lòng mọi người ở trường Thất Trung.

Hề Dữu mở đồ Bùi Chấp Lễ đưa đến ra, đa phần đều là một ít đồ ăn vặt rẻ tiền và thuốc trị thương. Vì bây giờ cô không có tâm trạng ăn gì nên gói túi quà lại rồi bỏ thẳng vào hộc tủ.

Cô lăn lộn một trận, buồn ngủ, ghé lên bàn ngủ thϊếp đi.

Lúc Lục Chẩm Xuyên trở về thì thấy gương mặt cô gái nhỏ chôn giữa khuỷu tay, lông mi run run, sợi tóc nhẹ nhàng bị gió thổi lay.

Khi ngủ lại ngoan hơn chút ít.

Tống Càn nhỏ giọng nói: “Mình đột nhiên phát hiện. Đồ ăn người khác đưa đến cậu ấy đều đem cho. Chỉ mỗi đồ Bùi Chấp Lễ đưa là cậu ấy không cho người khác động vào.”

Thiệu Hòa Phong chậc một tiếng: “Đúng thật. Cơ mà cậu chủ Bùi cũng rất có tâm, túi đóng gói còn chọn loại hình quả bưởi. Tình yêu của năm, chẳng suông chút nào.”

Lục Chẩm Xuyên chuyển bút, động tác trên tay lưu loát, bút và khớp xương va vào nhau phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Góc túi quà lộ ra từ hộc tủ của cô, là màu phấn cam, còn in cả hình quả bưởi.

Bút trong tay anh dừng trên mặt bàn.

Tiết gần trưa là tiết mệt nhất, hơn nữa còn là tiết toán học thôi miên của lão Trương, học sinh bên dưới đều bắt đầu ngáp liên miên.

Lão Trương không để tâm, đập bồm bộp lên bảng đen tạo ra tiếng động lớn, bụi phấn xoay chuyển dưới ánh nắng.

“Đừng có ngủ! Dậy hết xem! Bạn ngồi cùng bàn có ngủ gật thì vỗ nhau cho tỉnh, nặng tay chút cũng chẳng sao, tôi bảo kê cho cô cậu.”

Dưới động tĩnh lớn của lão Trương, bạn học trong lớp cũng tỉnh táo bảy tám phần.

Hai tay lão Trương chống trên bục giảng: “Mau cùng nhau xem cái đề này, đề này có điểm cộng!”

Bạn học Tống Càn vừa tỉnh ngủ, nhìn lướt qua đề bài, chưa thấy rõ nội dung đã thấy trình tự giải. Một bài toán cuối cùng của đề thi.

“…” Cộng điểm cái quỷ.

“Đề này khó quá.” Tống Càn lẩm bẩm: “Điểm cộng này của lão Trương là đưa cho mình Lục thần chứ gì.”

“Xem đề đi!” Lão Trương đọc đề bài xong: “Có bạn học nào muốn giải không?”

Buổi chiều đang trong trạng thái mơ màng tỉnh ngủ, hơn nữa đấy là đề hình áp trục của bài thi, loại đề này có thể hình dung bằng hai chữ “BIẾN, THÁI” trong toán học cấp ba.

Lớp học tĩnh lặng như nước, tầm mắt đám học sinh đồng loạt nhìn về phía Lục Chẩm Xuyên. Có vấn đề khó giải quyết, tìm Lục thần.

Lão Trương bắt đầu tìm bóng dáng Lục Chẩm Xuyên, lướt qua từng cặp mắt to mờ mịt vô thần, cuối cùng khóa chặt.

Ê… cùng nhau úp sấp lên bàn ngủ là thế nào hả.

Chính là cặp nam nữ mơ màng sắp ngủ cùng bàn kia.

“?” Lão Trương: “Tiết học của tôi không phải để các cô cậu cùng nhau đi ngủ đâu.”

Lớp có người cười vang thành tiếng, âm lượng ầm ĩ dần tăng. Đầu ngón tay Hề Dữu giật giật, tai đeo AirPods lâu nên đau quá.

Hề Dữu ngồi dậy, tháo hẳn tai nghe che lấp dưới mái tóc dài. Cô thật sự mất kiên nhẫn, ném thẳng tai nghe vào hộc tủ, còn kêu “keng” một tiếng.

Cô giơ tay vén mái tóc hỗn loạn ra sau, lộ ra gương mặt ngũ quan tinh xảo, mắt hồ ly nhiễm hơi nước, chưa được vài giây đã nhắm hai mắt lại vì không thích ứng được cường độ ánh sáng.

“…”

Ngủ lộ liễu quá.

Có bạn học nữ giơ tay, câu chữ sắc bén: “Bạn học Hề Dữu dậy rất đúng lúc, đề này để bạn ấy giải đi. Thầy không thể vì bạn Hề Dữu là ngôi sao mà để mặc bạn ấy ngang nhiên ngủ như vậy chứ?”

Đôi mắt Tống Càn mở to: “Cái đề này, mẹ nó chứ, tôi cảm thấy đến Lục thần còn cần suy nghĩ một lúc, cái này để nữ thần lên giải, chẳng phải muốn gây sự à!”