Cuối tháng 8, đã vào tầm giữa hạ, thời tiết vẫn nắng nóng kéo dài không dứt.
Tư thế nhảy múa dưới ánh mặt trời nóng rực, vừa uyển chuyển nhẹ nhàng lại vừa linh hoạt.
Làn váy dài của cô gái tung bay, đường múa lưu loát và mượt mà, mũi chân vững vàng lại nhẹ nhàng nhảy lên, tạo ra những đường múa hoàn mỹ tựa như nàng bướm tinh linh nhẹ nhàng nhảy múa.
“Cắt.” Đạo diễn Tề bắc loa lên, lớn tiếng kêu: “Được rồi, Hề Dữu qua đây nào!”
Trường quay yên lặng trong vài giây, dường như đều vẫn đang chìm đắm trong bầu không khí do điệu múa của Hề Dữu mang lại, sau đó tràn đầy tán thưởng mà cho một tràng pháo tay vang dội.
Vị đạo diễn lớn luôn luôn nghiêm khắc nhưng trước mặt Hề Dữu vẫn phá lệ mà dễ nói chuyện: “Những cảnh quay khác sẽ chuyển sang cuối tuần, lần này thật sự vất vả cho cháu. Sau này nếu có kịch bản tương tự, nhất định sẽ ưu tiên xem xét cho cháu nhé.”
Đạo diễn nổi tiếng trong giới, tài nguyên trong tay cũng là tốt nhất. Diễn viên bình thường nghe được những lời này, không nói cũng biết có bao nhiêu kích động.
Ánh nắng oi bức như thiêu đốt cả người, lại thêm sự mệt mỏi vì phải vội diễn cũng dâng lên.
“Không cần đâu ạ.” Hề Dữu điềm đạm đáp lời, lời nói không giấu sự sắc bén: “Lần sau còn có hạng mục kiểu như này, xin chú Tề cân nhắc người khác, cháu thì thôi đi ạ.”
Hề Dữu đã học múa từ nhỏ, bốn tuổi đã ra mắt công chúng, tuổi niên thiếu đã nổi tiếng rồi, cả vũ đạo và vai diễn đều vượt ra khỏi vòng giải trí, trở thành nghệ sĩ mới vừa có thực lực, vừa có lưu lượng nhất.
Nhưng ngoại trừ vũ đạo, đối với những thứ bên ngoài khác cô đều thờ ơ.
Lần này đi quay bộ phim điện ảnh này, cũng là do đạo diễn đã tiếp xúc với trường Thất Trung, còn vận dụng cả mối quan hệ với nhà họ Hề, nhiều lần vừa mềm mỏng, vừa cứng rắn, quyết định về cơ bản đó là một phân đoạn chỉ dùng vũ đạo, Hề Dữu không còn cách nào khác mới tiếp nhận kịch bản.
Bùi Chấp Lễ lấy khăn giấy đưa cho Hề Dữu, cầm quạt mini chĩa về phía cô: “Đây là cái đoàn phim rách nát gì thế, múa ở dưới nhiệt độ cực nóng 40°C, không sợ người ta bị say nắng sao?”
“Sẽ không kịp khai giảng mất, Giang Thành vào thời điểm này là tắc đường nhất, chắc chắn sẽ trễ giờ.”
“Tiểu thiếu gia à.” Hề Dữu cảm thấy buồn cười: “Nóng như vậy, lại còn trễ rồi, sao mày một hai phải tới?”
“Em tới để trải nghiệm… Không thể trải nghiệm cuộc sống à?” Bùi Chấp Lễ hừ một tiếng.
“Được.” Hề Dữu bắt lấy Bùi Chấp Lễ, nói với đạo diễn Tề: “Thật xin lỗi, trợ lý không hiểu chuyện. Cám ơn các vị lão sư [*] đã chiếu cố suốt nửa tháng qua, em còn vội đi khai giảng, đi trước ạ.”
[*] Các nghệ sĩ bên Trung khi gọi các tiền bối trong nghề có thể gọi là lão sư (thầy, cô) để thể hiện sự kính trọng.
Đạo diễn Tề: “… Được rồi, đi đường cẩn thận một chút.”
Chờ Hề Dữu đi rồi, phó đạo diễn mới tiến đến bên cạnh đạo diễn Tề, lẩm bẩm nói: “Hề Dữu này thật đúng là giống lời đồn, tính tình kiêu ngạo. Đạo diễn Tề, rõ ràng là có nhiều diễn viên giỏi như vậy, vũ đạo giỏi, xinh đẹp không phải chỉ có mình cô ta, tại sao nhất định phải là cô ta diễn vai này?”
“Cậu thì biết cái rắm gì!” Đạo diễn Tề lại bắt đầu dùng loa gào to, làm lỗ tai phó đạo diễn phát đau.
“Vậy ngài nói xem tại sao?”
“Bọn họ chỉ là diễn viên điện ảnh, còn Hề Dữu là vũ công…” đạo diễn Tề nghĩ đến cảnh quay ban nãy, cuối cùng mỉm cười: “Chuyên nghiệp.”
Ánh mặt trời chói chang dừng trên các tòa nhà cao tầng, ở ngã tư đường, dòng xe cộ dừng lại nối tiếp nhau như một con rồng lớn, đèn giao thông vừa mới bắt đầu đếm ngược hiển thị “59”.
Bên trong xe bảo mẫu không hề nóng bức, mát lạnh, thúc giục mọi người buồn ngủ.
Hề Dữu lười biếng ngáp một cái, điều chỉnh tư thế cho thoải mái rồi nhắm hai mắt lại.
“Ngày đầu tiên khai giảng đã đến trễ rồi.” Bùi Chấp Lễ nói: “Bùi Hề Dữu, sau này đừng đi diễn nữa, nhà chúng ta không thiếu tiền.”
Trong nhà họ, không có yêu cầu con cái phải theo họ ai, Hề Dữu theo họ mẹ, Bùi Chấp Lễ theo họ bố, hai người cách nhau một tuổi.
Giọng nói rơi xuống, người bên cạnh vẫn không có chút động tĩnh gì, anh liền quay đầu lại xem.