Chương 36: Mật mã
“ Em sẽ không giúp bởi vì anh không cần em hỗ trợ. Em biết anh có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân”. Cô theo bản năng ôm chặt lấy Chử Vân Hành: “ Nhưng đêm nay em muốn ở lại cũng vì anh”.
Anh thở dài hỏi: “ Em kiên quyết như vậy sao?”.
“ Đúng, em quyết định rồi”.
“ Được, có lẽ như vậy lại tốt”.
Cô nhẹ nhàng nói khi anh ở phía sau cắn vào tai cô: “ Cảm ơn anh đã thỏa hiệp”. Nói xong, cô nhảy xuống giường mở tủ quần áo, lấy từ bên trong ra một bộ áo ngủ của Chử Vân Hành: “ Em đi tắm đây. Anh nằm trước đi”.
Anh cười buồn, đáy mắt mơ hồ ẩm ướt, mang theo ý đùa giỡn: “ Được rồi, anh nằm xuống đây. Chỉ sợ đêm nay sẽ phụ lòng tốt của người lương thiện nào đó thôi”.
Cô cầm chiếc áo ngủ ném lên người anh, cố ý không nể mặt: “ Thầy Chử, thân là một nhà giáo của nhân dân, sao anh lại có những suy nghĩ không trong sáng như vậy?”.
Anh sửa chiếc áo ngủ rơi trên người đưa lại cho cô: “ Nếu tất cả chuyện yêu đương không vì mục đích kết hôn thì đều là giở trò lưu manh – Triều Lộ, anh không phải là thánh nhân nhưng cũng không phải loại người thủ đoạn”. Anh nhìn cô, ánh mắt trong suốt, giọng nói hoàn toàn tự nhiên không giống đùa cợt, mà tựa như một lời tuyên bố không chút nghi ngờ về sự chân thật.
Tim Triều Lộ đập dồn dập, sửng sốt một lúc lâu mới cầm chiếc áo từ tay anh, cúi đầu buông một câu: “ Em…em cũng sẽ không như vậy”. Nói xong cô lén nhìn nét mặt Chử Vân Hành, thấy đôi mắt anh sáng như sao đang nhìn chăm chú. Cô nhất thời đỏ mặt ôm quần áo chạy thẳng vào phòng tắm.
Từ phòng tắm đi ra, Triều Lộ thấy Chử Vân Hành đã ngoan ngoãn nằm trên giường. Trong phòng chỉ có duy nhất ngọn đèn ngủ chiếu ánh sáng xuyên qua đầu tới mặt anh, tỏa sự mệt mỏi. Vài sợi tóc rủ xuống trán, ánh mắt mở to không che giấu vẻ uể oải. Dưới người anh lộ ra tấm đệm lót bằng lụa. Cô đoán, anh sợ ngủ say không kiềm chế được sẽ làm bẩn giường. Cho nên trong nhà không chỉ có một tấm đệm mà còn có đồ tích trữ, có lẽ đây không phải lần đầu tiên anh đối mặt với tình huống như vậy. Một người sống lâu như thế, đúng là anh đã học xong các phương pháp để ứng phó với mọi tình huống của cơ thể. Nhìn thấy điều đó, cô cảm thấy nhẹ nhõm, không còn đau khổ nữa.
“ Anh uống thuốc chưa?”. Cô leo lên giường, nắm lấy tay trái của anh nhẹ nhàng hỏi. Càng ngày cô càng có thói quen nắm cánh tay này của anh, năm ngón tay luôn co quắp, lộ vẻ vô lực và yếu ớt, khiến cô nảy sinh sự thương cảm.
Chử Vân Hành dùng tay phải cầm ngược lại tay cô: “ Anh uống lâu rồi. Anh đã nói anh biết chăm sóc tốt bản thân mà”. Thấy Triều Lộ vẫn liếc mắt nhìn mình, anh tiếp tục: “ Em đừng có không tin tưởng anh thế. Hàng năm anh đều đi kiểm tra sức khỏe, hơn nữa nửa năm lại đi khám nha sĩ một lần”.
Cô nghiêm mặt bảo: “ Nghe giống như một người có lối sống lành mạnh nhưng em không chấp nhận được việc anh ỷ sức lung tung. Vân Hành, đừng bao giờ…Hứa với em, đừng để mình bị bệnh. Nếu như…nếu như anh thật sự tốt với em, không tăng thêm phiền toái cho em thì phải mạnh khỏe biết không?”.
“ Em nói rất đúng”. Tròng mắt anh trở nên âm u: “ Anh không nên làm chuyện lợi bất cập hại. Làm vậy sẽ khiến em mệt mỏi”.
Bệnh tinh thần của con người là sự mẫn cảm, Triều Lộ sợ anh xúc động dẫn đến tổn thương liền vội vàng nói: “ Anh đâu có làm phiền em, cuối cùng người chịu khổ lại chính là anh. Anh muốn ỷ mạnh thì nên tự học cách giữ gìn sức khỏe đi”.
“ Ừ. Anh sẽ đi ngủ sớm. Ngày mai chờ anh khỏe lại, chúng ta có thể ra ngoài mua sắm”.
“ Ngày mai không đi đâu hết, em sẽ làm cơm thanh đạm cho anh ăn. Chúng ta sẽ ở nhà một hôm”.
Anh có vẻ không cam lòng: “ Đến lúc đó hãy hay”. Anh kéo chiếc xe lăn tới cạnh giường rồi ngồi lên: “ Anh đi vệ sinh trước đã”.
Cô không yên tâm nhìn anh nhưng không nói câu gì. Cô đã nói sẽ không giúp đỡ vì cô tin tưởng anh có khả năng tự chăm sóc bản thân. Vì vậy, cô không thể nhúng tay…ít nhất…là đêm nay sẽ không thể.
Anh một mình trong phòng tắm rất lâu mới đẩy xe ra. Mang theo nét mặt ngượng ngùng, một tay anh chống đỡ cơ thể di chuyển lên giường, quay đầu nhìn lướt qua Triều Lộ: “ Trong ngăn kéo có chăn bông đấy”.
Triều Lộ đáp: “ Đắp chung cũng được mà”.
“ Không được, anh sợ nóng”.
Cô biết anh ngại điều gì nên không khăng khăng nữa mà mở tủ lấy một chiếc chăn sạch.
Trong bóng tối, cô luồn tay vào chăn của Chử Vân Hành, lần tìm tay anh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ôm lấy.
“ Anh khá hơn rồi phải không?”. Cô hỏi.
“ Ừ”.
“ Để em giúp anh xoa dạ dày xem có thoải mái hơn không nhé?”.
“ Được”.
Tay cô dịu dàng xoa vòng vòng trên bụng anh: “ Vân Hành, anh có tin không? Nếu không phải sợ anh buồn thì em rất muốn được hưởng thụ cảm giác chăm sóc cho anh. Điều này làm em nghĩ, anh có yêu em thì mới cần em”.
“ Anh cần em”. Giọng anh hơi run rẩy: “ Nhưng anh không cần em chăm sóc, chỉ cần tình yêu của em thôi. Lúc vừa mở cửa, khoảnh khắc ngã trước mặt em, em không thể nào tưởng tượng được cảm giác của anh, anh thật sự sợ, sợ em sẽ quay đầu chạy mất…”.
Triều Lộ trả lời: “ Người có thể đoán trước sự việc xảy ra đâu có thoát được sinh lão bệnh tử. Vân Hành, anh có đảm bảo được cả đời bình yên, không biết gì đến già yếu, bệnh tật? Một ngày nào đó, cũng sẽ tới lúc em không thể cử động, có khi sẽ bị bệnh không thể rời giường. Lúc ấy, em sẽ không để anh nhìn thấy, không cần đến sự chăm sóc của anh hay sao? Anh đừng ngu ngốc thế, nếu đã quyết định sống cùng nhau thì vô luận là khó khăn cỡ nào cũng sớm muộn phải đối mặt thôi”.
Chử Vân Hành nói: “ Em nghĩ rất thấu đáo. Nhưng anh nghĩ em trẻ trung như vậy, tốt đẹp như vậy, anh cảm thấy…Cơ thể mình như thế này, quả thực xấu hổ với em”.
Triều Lộ suy nghĩ, bình tĩnh đáp: “ Như vậy là như thế nào? Cho dù như thế thì em cũng sẽ không buông tay, nếu có thua thiệt, em sẵn sàng chấp nhận”.
Anh cười thành tiếng, giữa đêm khuya yên tĩnh, Triều Lộ nghe rất rõ ràng – tiếng cười phát ra từ nội tâm, ngay sau đó anh mở lời: “ Có vẻ như em thật sự thừa nhận”.
“ Vì vậy, sau này anh đừng có vờ vĩnh nói ‘ áy náy’ nhé”.
“ Không nói”. Anh nắm lấy bàn tay của cô đang đặt trên bụng mình, đem cô trở vào trong chăn: “ Ngủ đi, em cũng đủ mệt rồi. Ngủ sớm một chút, ngày mai đi với nhau còn cảm thấy khỏe”.
Cô à lên một tiếng, định xoay người ngủ nhưng nghĩ đến một chuyện quan trọng liền reo lên: “ Trời ạ, em quên chưa gọi điện về nhà, phải nói chuyện điện thoại xong rồi mới đi ngủ được”.
Chử Vân Hành cũng lo lắng: “ Nhanh gọi điện đi, em không nói vì sao đêm nay không về, dì sẽ sốt ruột lắm đấy”.
Ở tủ đầu giường có điện thoại không dây, cô cầm lên gọi số điện của nhà: “ Mẹ, hôm nay sinh nhật Nhược Chi…Cô ấy uống nhiều, chồng không có nhà, chỉ có Tiểu Bằng thôi, con phải ở lại để chăm sóc cô ấy”.
“ Nói dối trơn chu nhỉ?”. Chử Vân Hành chờ cô cụp máy, ở bên cạnh trêu chọc.
Cô chui vào trong chăn hỏi: “ Anh muốn em nói thật à?”.
Anh hô to: “ Không, trước mẹ vợ tương lai phải để anh có chút mặt mũi chứ”. Thời điểm này, tâm trạng của anh so với lúc trước đã tốt hơn nhiều.
“ Xời, anh còn dám nói à?”. Triều Lộ thấy tinh thần của Chử Vân Hành chuyển biến tốt, tâm tình cũng vui vẻ hơn, cô còn nhéo cánh tay phải của anh một cái.
“ Úi chà, ai vừa mới nói sẽ không giở trò lưu manh đấy? Nhớ lại đi, chưa muộn đâu”.
“ Chử Vân Hành, em thật sự nghi ngờ anh sẽ giở trò khổ nhục kế mà. Hừ!”. Cô xoay người ngủ, làm bộ không thèm đếm xỉa đến phản ứng của anh.
Cô cảm giác chiếc đệm khẽ động đậy, có tiếng kêu nho nhỏ truyền tới. Cách một tấm chăn mỏng, Chử Vân Hành từ sau lưng vươn một tay ôm cô, nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh áp sát vào người cô. Giọng nói mềm mỏng vang lên, so với bình thường có hơi khàn khàn, cô nghe càng thấy thêm mị hoặc: “ Một người đàn ông chỉ có thể dùng một tay để ôm lấy người con gái của mình, phải cần đến nạng mới có thể bước đi, vài ba lần ngã sấp trước mặt người con gái ấy, ăn một chút là kí©h thí©ɧ dạ dày nôn mửa, có lúc phải mặc bỉm để phòng ngừa việc đi tiểu không kiềm chế. Toàn bộ những điều đó không thể coi là ‘ khổ nhục kế’. Trên đời này chỉ có người con gái ngốc nghếch mới chấp nhận một người như vậy. Triều Lộ, em không ngốc. Sở dĩ, anh không muốn phiêu lưu mạo hiểm tới địa ngục, để em thấy một người bất kham, chỉ vì thực tế cơ thế…nó xấu như thế đấy. Nhưng hết lần này đến lần khác, chỉ có em ngu ngốc mới thấy những điều đó là dễ chịu”.
“ Có thể khiến anh yêu mến sao?”. Cô xoay người hướng về phía anh, ánh đèn đường mờ ảo ngoài cửa sổ mang ánh sáng chiếu vào trong phòng, cô mông lung nhìn từng đường nét trên mặt anh, nhịn không được đưa tay chạm vào.
“ Có thể”. Anh kề sát hôn lên chóp mũi rồi đưa môi lướt xuống môi cô.
“ Em thật sự không phải kẻ ngốc”. Cô bắt đầu hé môi, mang sự nhiệt tình nỗ lực hùa theo Chử Vân Hành, vừa tùy ý để đầu lưỡi anh lưu luyến trong miệng, vừa càn quét tiến sâu vào bên trong.
Cô bị Chử Vân Hành trêu chọc, một tay ôm cổ anh, một tay kéo chăn của hai người. Khi tay cô tìm được eo anh, đang lúc tham lam muốn tiếp tục thì bị anh ngăn lại.
“ Triều Lộ, đêm nay không được”. Anh khó khăn lấy tay đỡ cô ra. Lần thứ hai nằm duỗi thẳng, hơi thở gấp gáp và nặng nề.
Cô cũng không muốn ép buộc Chử Vân Hành. Một mặt do lo lắng cho anh, cô cũng hiểu cơ thể anh vốn đang không được khỏe, quả thực không thích hợp với việc tiêu hao năng lượng lớn. Vì vậy, cô thu hồi tâm trạng, cẩn thận giúp anh đắp kín chăn.
Yên tĩnh, không hiểu sao cô lại bắt đầu suy nghĩ miên man, trong lòng có một nỗi nghi ngờ không lái đi được. Vì vậy, càng khiến cô không tài nào ngủ, cứ ở trên giường lăn qua lăn lại. Một lúc sau, Chử Vân Hành hỏi: “ Có phải em lo cho anh nên không ngủ được? Em yên tâm đi, tự anh…Đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ không vấn đề gì đâu”.
“ Không phải như thế”. Cô nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn đem lời trong lòng nói ra: “ Có một vấn đề chưa có đáp án nên không thấy thoải mái thôi”.
“ Em nói xem nào”.
Triều Lộ hơi xấu hổ khi mở miệng: “ Cái này…nếu anh biết chắc chắn sẽ cười em”.
“ Cười cũng không sao”.
“ Em chỉ muốn biết, mật mã cửa lớn dưới tầng có phải sinh nhật anh không?”
“ Không phải”.
“ Tuy nhiên không giống với mật mã ban đầu”.
“ Mới đầu, mật mã cửa là 0000, sau đó thì sửa lại”. Giọng nói của Chử Vân Hành có vẻ khó hiểu: “ Em nghĩ xem nên để là gì thì tốt nhất?”.
“ Chẳng lẽ là sinh nhật của bạn gái cũ hay gì gì đó?”. Triều Lộ thấy khinh bỉ chính giọng nói của mình.
“ Phù…”. Chử Vân Hành bật cười: “ Triều Lộ, em đúng là chiếc bình dấm chua nhỏ. Cái đầu nhỏ này khéo tưởng tượng thật đấy”.
Triều Lộ nghe ra trong giọng Chử Vân Hành có sự cười nhạo, chỉ muốn đá anh một phát nhưng cô kiềm chế, oán hận nói: “ Nhìn điệu bộ anh kìa, dường như rất đắc ý”.
“ Anh cần phải kể rõ ràng mọi việc cho em nghe, không sẽ khiến hai ta đều không ngủ được. Trước tiên nói về cái mật mã: 0621 chính xác là ngày sinh nhật của một người”.
“ Ai vậy?". Triều Lộ bất chấp bị ai đó gọi là “ bình dấm chua nhỏ” , lập tức cảnh giác hỏi dò.
“ Jean Paul Sartre”.
“ Là Jean Paul Sartre?”.
“ Chính là Jean Paul Sartre”.
“ Anh đúng là nhàm chán”. Triều Lộ nhỏ giọng mắng, thanh âm cũng mềm mại hơn.
“ Em không thể buộc tội anh. Tòa nhà này, anh và một phó giáo sư cùng khoa là hai người đầu tiên được dọn đến đây. Người đấy khá cẩn thận, nghĩ mật mã 0000 không an toàn nên đã bố trí cùng anh thương lượng sửa lại. Bản thân ông ấy cũng rất ngưỡng mộ Jean Paul Sartre nên đã dựa vào nghề nghiệp xin sửa lại mật mã, nói là để mật mã như vậy đề phòng người xa lạ ngốc nghếch ấn loạn, lại nói lên tính cách đặc biệt của chủ nhà”.
“ À, có phải người học triết đều đặc biệt bị điên vậy không?”.
“ Em sợ à?”.
“ Tuyên ngôn đặc biệt của em là: Biết rõ núi có hổ nhưng vẫn chọn núi có hổ để đi”. Triều Lộ mỉm cười.
“ Em nên giữ vững tinh thần can đảm ấy”.
“ Nhất định rồi”. Cô cười, trong lòng nhắc lại lần nữa: “ Nhất định là như thế”.