Nửa Kiếp Hồng Nhan, Một Kiếp Du Ca

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tần Phong - Một lãng tử giang hồ với khuôn mặt hấp dẫn ánh nhìn của mọi thiếu nữ nhưng lại là người lãnh đạm nhất, vô tình nhất với một trái tim chưa từng biết rung động. Mạc Tình - Một thiếu nữ mang  …
Xem Thêm

“Tình nghĩa? Hai tiếng này vốn là để lừa gạt tình nhân và bằng hữu mà thôi.”

“Huynh cho rằng nó là giả dối sao?” Nam Cung Lăng càng phẫn nộ, gầm lên. “Lạc phu nhân vì huynh mà nhảy xuống vách núi, thậm chí còn thừa nhận tình cảm của mình đối với huynh trước mặt bao nhiêu người chỉ vì muốn giải vây cho huynh, huynh cảm thấy mình xứng đáng với tấm lòng nàng ấy sao?”

“Vậy đệ bảo ta phải làm sao đây? Trong tình cảnh ấy bảo nàng bỏ Lạc Vũ Minh đi theo ta sao? Hay là bảo ta nói ta thật lòng yêu nàng ấy, cầu xin nàng ấy đừng đi?” Tần Phong đập nát vò rượu, đưa tay lau khô rượu còn dính trên cằm, cười lạnh, nói: “Đệ nghĩ rằng nàng ấy sẽ gật đầu sao? Đệ hoàn toàn không hiểu gì về nàng ấy. Nàng ấy sẽ chỉ biết trợn đôi mắt mù quáng của mình lên để hỏi ta: Đối với chàng, ta là gì? Trách nhiệm hay món nợ?”

Bạch Đồng bước tới, kéo tay áo Nam Cung Lăng, ra hiệu bảo hắn đừng nói gì nữa nhưng hắn lại giãy khỏi tay của Bạch Đồng, tiếp tục: “Huynh vốn mắc nợ nàng ấy. Huynh không hiểu chuyện tình cảm, không có trái tim cho nên ông trời đã định sẽ phải cô độc cả đời này!”

“Ta không có trái tim?” Tần Phong ném mạnh vò rượu xuống đất, kéo vạt áo trước ngực, để lộ một vết sẹo rất sâu. “Đây chính là kết quả của việc động lòng đấy!”

Y không còn là Tần Phong luôn bình tĩnh trong mọi tình huống nữa, không còn là quân tử đường đường chính chính nữa.

Dường như Tần Phong đã mất đi lý trí trong mắt bốc lên một ngọn lửa ngùn ngụt. Y đấm mạnh xuống mặt bàn làm nó vỡ tan tành. “Khi đệ nhìn thấy nương tử của mình nằm trong lòng người bạn tốt nhất của mình, đệ sẽ hiểu được thứ mà người ta gọi là tình nghĩa đáng cười thế nào.”

Nam Cung Lăng ngẩn người một lúc, không nói được tiếng nào. Bạch Đồng kinh ngạc đến nỗi suýt ngã ngửa. Y chẳng phải là một lãng tử phiêu bạt, suốt ngày có rượu ngon và mỹ nữ làm bạn bên cạnh sao? Ngay cả ông của nàng cũng chưa từng nghe nói là y đã có thê tử. Nhất định là nàng nghe lầm rồi!

“Huynh nói gì?” Bạch Đồng ngạc nhiên hỏi.

“Nàng ấy là thê tử của ta. Bọn ta đã bái thiên địa, đã động phòng.”

Nam Cung Lăng loạng choạng lùi vài bước, ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Huynh và Lạc phu nhân..”

“Là Lạc Vũ Minh dụ dỗ thê tử của ta!” Nói xong, Tần Phong lại cười khổ, sau đó xoay người quay đi, trong mắt ánh lên sự đau đớn không sao che giấu được. “Sáu năm trước, vì nàng ấy ta đã từ bỏ mọi ân oán, quy ẩn giang hồ, kết tóc se tơ với nàng ấy. Thế nhưng… nàng ấy đã phản bội ta. Trong mắt các người, nàng ấy là Lạc phu nhân nhưng đối với ta, ta chưa từng viết giấy từ bỏ nàng ấy, từ đầu tiên đến cuối cùng nàng ấy vẫn là thê tử của Tần Phong ta!”

Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ Bạch Đồng không thể nào tin được người trước mặt là người mà mình ngưỡng mộ, là một kiếm khách đầu đội trời, chân đạp đất hiên ngang, lẫm liệt, là chàng lãng tử luôn có biết bao mỹ nữ vây quanh!

Cuối cùng, Bạch Đồng cũng hiểu được tại sao tối hôm ấy y lại đến tìm ông nàng ta để nghe ngóng tung tích của Lạc Vũ Minh; tại sao y lại thất thần, thậm chí là run rẩy khi ngồi trong quán rượu; tại sao y chưa bao giờ nhìn thẳng vào Lạc phu nhân; tại sao Lạc Vũ Minh lại nói trong bữa tiệc là: “Biết đâu làm thê tử của Tần Phong lại khổ mà không thể nói thì sao!”

Còn Lạc phu nhân, Tần Phong bị tổn thương như thế mà vẫn si mê cuồng dại nàng, chứng tỏ năm xưa nàng đã khiến y yêu nàng rất sâu sắc….

Bạch Đồng thấy Nam Cung Lăng nhìn mình bằng ánh mắt ngượng ngùng đành phải nói tiếp: “Huynh nên quên nàng ấy đi mới phải. Nàng ấy phản bội huynh, không có nghĩa là những nữ nhân khác cũng vậy. Huynh hãy thử tiếp nhận những người khác xem sao.”

“Nếu ngay cả tình cảm nàng ấy dành cho ta cũng không thể trường tồn mãi mãi thì ta còn có thể tin tưởng ai đây? Ta thà rằng ở bên cạnh Long Thanh Nhi, ít ra thì sẽ không phải lo khi mình uống say hoặc nằm mơ sẽ gọi nhầm tên1…”

1. Từ “tình” và từ “thanh” là hai từ đồng âm.

Bạch Đồng thầm thở dài. Không biết nếu Long Thanh Nhi phát hiện điều Tần Phong thích chỉ là cái tên của nàng ta thì sẽ có cảm tưởng gì đây?

“Huynh còn muốn cưới Long Thanh Nhi à? Vậy cuộc tỷ võ ba ngày sau thì…”

Tần Phong lắc đầu. “Ta có chút chuyện phải đến Đường Môn trước, có lẽ ngày kia sẽ trở lại.”
Chương 7: Hoang mạc
Trong căn lầu lẻ loi, vẫn chỉ có bóng dáng cô độc ấy, Mạc Tình ngồi bên mép giường, khẽ mỉm cười, biết rất rõ Lạc Vũ Minh ở đối diện sắp phát điên nhưng nàng vẫn không chịu che giấu cảm xúc, không ngại ngần mà bày tỏ sự thỏa mãn của mình.

Một cái tát giáng xuống mặt nàng, nàng xoa gò má đã hoàn toàn mất cảm giác, tiếp tục giữ nụ cười xinh đẹp của mình. “Sao ngươi lại tức giận chứ? Đây chẳng phải do ngươi sắp đặt sao?”

“Không ngờ cô lại dám làm chuyện lăng loàn với hắn… Ta chưa từng thấy ả đàn bà nào dâʍ đãиɠ như cô!”

“Ta là thê tử được mối mai, cưới hỏi của chàng, ta làm chuyện ấy với chàng thì liên quan gì tới ngươi?” Mạc Tình liếc nhìn thấy hắn đầy vẻ khinh miệt. “Lẽ nào ngươi thật sự nghĩ ta là Lạc phu nhân?”

“Cô vốn là vậy mà!”

“Ồ!” Mạc Tình nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười. “Ngươi có biết tại sao Lam Lăng thà chết vì Tần Phong chứ không muốn ở bên cạnh ngươi không? Bởi vì tay của chàng hết sức mạnh mẽ, chỉ có thể ôm lấy thân xác ta mà còn có thể nắm giữ tâm hồn ta. Ánh mắt của chàng luôn rất dịu dàng, chỉ cần khẽ nhếch khóe thôi đã khiến ta điên đảo thần hồn…”

Lạc Vũ Minh lại giáng cho nàng một cái tát, gầm lên: “Cô còn nói thêm câu nữa, ta sẽ đánh chết cô!”

“Ha ha, vậy thì ta sẽ không phải nhìn thấy chàng dắt tay nữ nhân khác vào động phòng chứ sao! Ta sẽ rất cảm kích ngươi đấy!” Nàng cố ý bước đến gần hắn, nghênh mặt lên. Nàng biết Lạc Vũ Minh sẽ không gϊếŧ mình. Tốt xấu gì bọn họ cũng đã ở bên cạnh nhau suốt sáu năm trời, hắn biết cách để nàng đau lòng thì đương nhiên nàng cũng biết cách để hắn nổi cơn thịnh nộ nhưng lại phải bó tay.

Nàng đã mất đi võ công, không thể sử dụng đao kiếm được nữa nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ để mặc cho người ta bắt nạt.

Ngoại trừ Tần Phong, không ai có thể khiến nàng nhẫn nhịn chịu đựng!

Lạc Vũ Minh tực đến nỗi thở hồng hộc, tay đặt trên chuôi kiếm không ngừng run lên. “Ta nhất định bắt cô phải nhìn thấy Tần Phong thân bại danh liệt.”

Mạc Tình cố ý ôm bụng cười ha hả. Tiếng cười vang vọng trong căn lầu nhỏ. “Đợi sau khi Tần Phong thành thân, đợi đến lúc ta sắp rời khỏi cõi đời này, ta sẽ khiến người khắp thiên hạ biết ta là thê tử của Tần Phong, là ngươi đã cướp thê tử của bằng hữu mình… Đến lúc đó, người thân bại danh liệt, bị thiên hạ phỉ nhổ sẽ chính là ngươi!”

“Cô nghĩ mình sẽ có cơ hội để nói sao?”

“Đương nhiên là có chứ, nếu không thì sao ngươi lại dẫn ta đến tham dự hôn lễ chứ?”

“Cô!” Tay Lạc Vũ Minh bóp chặt cổ họng nàng. “Sao trên đời này lại có loại đàn bà đáng sợ thế này chứ! Cô đúng là ma quỷ mà!”

Nàng khẽ liếc nhìn hắn một cái, cười thật quyến rũ: “Bây giờ ngươi mới nhận ra sao? Ngươi có biết là khi Tần Phong nhìn ra bộ mặt thật của ta rồi mà vẫn bị ta làm cho mê muội, điên đảo không; chàng còn từng nhân lúc ta ngủ say, nhặt từng sợi tóc rụng trên gối của ta quấn vào ngón tay mình, vừa cười ngây ngô vừa đặt lên môi hôn không…. Vì ta mà người lạnh lùng như Tần Phong cũng từng tự đâm mình một kiếm, suýt nữa mất mạng. Ngươi nói xem ta có đáng sợ không?”

Lạc Vũ Minh giật mình, lập tức thả tay ra, lùi vài bước.

Nàng biết Lạc Vũ Minh sợ điều gì nên hỏi xa xôi: “Ngươi sợ gì chứ? Sợ mình giống như Tần Phong? Hay là sợ mình có kết cục như Lam Hạo?”

“Không được nhắc đến cái tên Lam Hạo trước mặt ta!”

Thấy sắc mặt tái mét của Lạc Vũ Minh, Mạc Tình cười càng xinh đẹp. “Ngươi là người thông minh, chắc chắn nghĩ ra được ta sẽ làm gì ngươi đúng không? Một khi ngươi si mê ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết…”

Thêm Bình Luận