Chương 5: Không Thể Có Được Tâm Của Anh

Hoắc Trầm nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Sênh, giọng nói không hề có chút do dự nào: “Đúng vậy.”

Bỗng nhiên Lục Sênh gục đầu xuống, trong mắt là một màn sương.

“Tôi hiểu rồi.”

Cô dứt lời, xoay người chật vật rời khỏi phòng bao.

Hoắc Trầm thấy bước chân cô hơi loạng choạng, không hiểu sao bản thân lại có chút bực bội.

Sau đó lại nhớ tới cách ăn mặc của Lục Sênh, anh nhíu mày thầm mắng một tiếng, đem áo khoác đuổi theo.

. . . . . .

Lục Sênh đi thẳng tới đại sảnh, trong lòng chỉ đang nghĩ làm sao để nói chuyện này cho cha, quá mức suy nghĩ nên cô không để ý đến cách ăn mặc của mình.

Đây là Club cao cấp đa phần phục vụ những người tầng lớp thượng lưu, những người tới nơi này không bàn chuyện làm ăn cũng là hưởng lạc.

Ngay cả người trong đại sảnh, hầu hết đều là trợ lý thân cận, nhất cử nhất động là đại diện cho các thế gia.

Vì vậy khi Lục Sênh xuất hiện ở đây, bọn họ chỉ nhìn chăm chăm, cũng không có biểu hiện gì dư thừa.

Lúc Chu Vũ nhìn thấy Lục Sênh, hai mắt xém chút rớt ra.

Một phu nhân ưu nhã sao đi một chuyến lại biến thành một cô gái nóng bỏng thế kia?

Khi Chu Vũ đang do dự không biết nên tiến đến hay không, Lục Sênh đã ra khỏi Club, ngay sau đó, anh ta lại thấy ông chủ của mình khuôn mặt âm trầm đi tới.

Cả người Hoắc Trầm toát ra lệ khí: “Cô ta đâu?”



“Phu nhân, cô ấy…” Ánh mắt Chu Vũ né tránh, hơi chột dạ chỉ ra cửa.

Anh ta chỉ sợ Hoắc tổng giận chó đánh mèo chuyện anh ta tiết lộ phòng bao cho phu nhân biết, nhưng biểu cảm của anh ta lọt vào mắt Hoắc Trầm lại thành ý tứ khác.

Mặt Hoắc Trầm lạnh như băng nhìn anh ta, rồi nhanh chóng đuổi theo.

Chu Vũ phục hồi lại tinh thần, trong lòng còn sợ hãi mang theo tài liệu chạy theo sau.

Lục Sênh đang đứng bên đường gọi xe, bỗng được chiếc áo khoác vest choàng lấy, che hết phần thân trên của cô.

"Lục Sênh, cô đang là Hoắc phu nhân, nên an phận một chút, không nên làm Hoắc gia mất thể diện.”

Lục Sênh ngẩng đầu lên khỏi áo khoác, đối mặt với sắc mặt tái xanh của Hoắc Trầm.

Cô cúi đầu nhìn bộ sườn xám trên người mình, chỉ là có chút bó sát, hơi ngắn, đường xẻ hơi nhiều, chưa tới mức khiếm nhã, nhưng với thân phận của cô, thật sự có chút không ổn.

Lục Sênh không phản bản, cũng không thèm quan tâm.

Hoắc Trầm nhìn ánh mắt buồn bã của cô, trong lòng có cảm giác khó tả.

Lúc này, Chu Vũ lái xe tới.

Hoắc Trầm mở cửa xe, không kiên nhẫn giục: “Lên xe.”

Lục Sênh không nói lời nào, vào trong xe, Hoắc Trầm cũng lên theo.

Hai người ngồi song song nhau, ở giữa có khoảng trống.



Rõ ràng là vợ chồng, giờ lại như người xa lạ, không có điểm nào tương đồng.

“Hoắc tổng, thư ký Khương vừa gọi báo Trương tổng đã tới.” Chu Vũ mở lời phá tan bầu không khí quỷ dị tới rợn tóc gáy.

“Đến công ti.” Hoắc Trầm nói xong thì nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Lục Sênh quay lại nhìn một bên mặt Hoắc Trầm, hiện tại anh nhắm mắt, không còn sự sắc bén, lại tăng thêm phần bình dị gần gũi.

Cô biết, mọi thứ thể hiện ra đều là giả dối, dù cô có được thân thể người đàn ông này, cũng không chiếm được tâm anh.

Anh ta quá vô tình!

Lục Sênh tự cười giễu cợt mình, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt dần mờ đi.

Khi cô quay mặt đi, người đàn ông kia mở mắt, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm gáy người phụ nữ, cảm xúc vô cùng khó tả.

Rất nhanh xe đã tới tòa nhà Hoắc thị.

Hoắc Trầm để Chu Vũ đưa Lục Sênh về nhà rồi xuống xe.

Ngoài xe, Khương Thuần mặc một bộ đồ công sở, trên mặt nở nụ cười tiêu chuẩn, thong dong chờ Hoắc Trầm.

Chỉ là trên mặt có lớp phấn khá dày, để che đi dấu tay trên mặt.

“Hoắc tổng, Trương tổng đã tới rồi, chúng ta…” Khương Thuần đang nói thì thấy Lục Sênh trong xe khi Hoắc Trầm đóng cửa, hơn nữa Lục Sênh còn khoác áo của Hoắc Trầm.

Trong nháy mắt, biểu tình có chút hung ác, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại.

Trong xe, Lục Sênh xuyên nhìn qua cửa xe, Khương Thuần làm ra vẻ đắc ý nhếch miệng, sau đó theo sau Hoắc Trầm vào công ty.