Quyển 1 - Chương 9: Nam thần vườn trường (8)

Cố Thiển Sanh chớp chớp mắt, Tô Mặc từ khi nào mà dễ nói chuyện như vậy?

“Nhưng mà anh có một điều kiện.”

…… Cố Thiển Sanh biết Tô Mặc tuyệt đối sẽ không phải người tốt như vậy!

Nhưng cô cũng không có cách nào khác, bởi vì cô đang cần người ta mà.

“Điều kiện gì anh nói thử xem?”

Tô Mặc nhếch môi, trong mắt hiện lên một tia hài hước: “Kết hôn với anh.”

“Được.”

Cố Thiển Sanh căn bản không nghe được Tô Mặc muốn gì đã lập tức đồng ý.

“Tốt nghiệp xong liền tổ chức hôn lễ.”

“Được.”

Trả lời xong, Cố Thiển Sanh mới kịp phản ứng, chớp chớp mắt, cô mới đồng ý cái gì vậy?

Hình như cô mơ hồ nghe được hai chữ “kết hôn”?

“Từ từ, Tô Mặc, anh vừa nói gì?” Trong mắt Cố Thiển Sanh tràn đầy sự bất ngờ.

Tô Mặc bị vẻ ngoài đáng yêu hiếm có của cô chọc cười: “Anh nói, điều kiện của anh là kết hôn. Em cũng đáp ứng rồi, làm sao? Muốn đổi ý?”

Biểu tình Cố Thiển Sanh lúc này giống như mới bị sét đánh, cô vừa mới gật đầu cái gì? Kết hôn với Tô Mặc? Thật sự?

“Em…em bây giờ đổi ý có kịp không?” Cố Thiển Sanh yếu ớt hỏi một câu.

“Đoán xem?” Tô Mặc câu môi nhìn Cố Thiển Sanh.

“……” Cố Thiển Sanh trầm mặc.

Tô Mặc nhìn cô, không nhịn được nhéo nhéo mặt cô, cảm giác rất tốt.

“Ngoan, cưới anh em sẽ không lỗ đâu, cất tiền của em cẩn thận vào, anh đây chưa tới mức xài tiền của người yêu, mời em du lịch thế giới một lần anh vẫn làm được.”

Cố Thiển Sanh nhìn Tô Mặc: “Tô Mặc, nhìn vào mắt em này, nói em nghe, anh thật sự yêu em?”

Tô Mặc nghe lời nhìn thẳng vào mắt: “Yêu, vậy còn em? Em có yêu tôi không?”

Cố Thiển Sanh nhăn nhăn mày: “Tô Mặc, em không biết anh thích em vì điều gì, chỉ là em muốn nói rõ trước với anh.”

Tô Mặc nghiêm túc nói: “Được, em nói đi.”

“Em không phải Vân Lưu Vãn, cái này anh đã sớm biết. Em cũng không phải là người của thế giới này, em sẽ có kiếp sau, nhưng dù trải qua bao nhiêu kiếp em vẫn còn ký ức, anh có hiểu được không?”

“Em không có khả năng đưa ra chân tình của mình, dù sao phải trải qua nhiều đời, nếu mỗi lần đều yêu hết lòng, em không có nhiều tình cảm tới vậy.”

“Cho nên Tô Mặc, anh phải suy nghĩ thật kỹ? Có lẽ cả đời này em cũng không yêu anh, anh thật sự có thể chấp nhận được sao?”

Tô Mặc trong mắt đều là nghiêm túc: “Anh chịu được. Tuy rằng anh không biết em là ai, tại sao em lại tới trong thân thể Vân Lưu Vãn. Nhưng mà anh biết, người anh thích là em.”

“Thích chính là thích, tình cảm là thứ không thể khống chế được. Nhưng Vân Lưu Vãn trước kia không cho anh cảm giác này, cho nên anh rõ ràng rằng, anh thích em, chỉ thích mình em.”

“Thật ra, dù anh sẽ yêu em sâu đậm như nào, em cũng không quan tâm, anh có thể xem em như người thân cũng được, chỉ cần không hại đến em là được.”

Cố Thiển Sanh bị chọc cười: “Anh sẽ không bao giờ hại em.”

Tô Mặc đột nhiên ôm lấy nàng: “Như vậy đủ rồi.”

Ôm nhau một lúc, Cố Thiển Sanh bên tai Tô Mặc nhẹ giọng nói: “Nhớ kỹ, tên em là Cố Thiển Sanh.”

Tô Mặc hơi kinh ngạc. Cô ấy chịu nói ra tên thật của mình, có phải trong lòng của cô ấy anh cũng có một vị trí không?

“Được, anh sẽ ghi nhớ thật kỹ.”

Tô Mặc cười nhạt nói: “Cố Thiển Sanh, đây mới là tên của em sao? Tên rất hay, anh có thể gọi em là A Sanh không?”

Cố Thiển Sanh suy nghĩ một lát: “Chỉ những lúc không có ai khác thôi. Em không muốn có người thứ ba biết chuyện này.”

“Anh hiểu rồi.” Tô Mặc đột nhiên câu môi, “Vậy…từ giờ em là bạn gái của anh, đúng không?”

Cố Thiển Sanh nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải hôm đó đã thành người yêu của anh rồi sao?”

(Cái hôm má kia tỏ tình á)

Tô Mặc mỉm cười: “Đúng vậy. A Sanh, thật tốt vì có em ở đây.”