Chương 2: Không cần đi có được không?

Bái đường xong Nguyên Miểu Miểu liền được đưa vào tân phòng chờ đợi tân lang.

Nguyên Miểu Miểu chờ đến nhàm chán liền gọi hệ thống ra nói chuyện.

Nguyện vọng của nguyên chủ chỉ là muốn cùng Kỳ Tu Nhiên ở bên nhau sao? Không cần làm cho Kỳ Tu Văn hối hận gì sao?

Chậc, ký chủ, ngươi ngàn vạn lần không cần giống nguyên chủ đi tìm đường chết mà câu dẫn Kỳ Tu Văn, hắn là một người vô cùng nguy hiểm, lòng dạ thâm sâu! 2629 nôn nóng nhắc nhở.

Nguyên Miểu Miểu bĩu môi: " Được, được ta đã biết, ta chỉ hỏi một chút mà thôi. "

“Kẽo kẹt.” Cửa phòng bị đẩy ra.

Kỳ Tu Nhiên bước vào cho lui bọn hạ nhân, hắn nhìn cô nương nhỏ an tĩnh ngồi trên giường hỉ, cầm lấy cân khơi đặt ở trên khay hỉ vén ra khăn voan. Tay Nguyên Miểu Miểu nắm chặt váy áo trên đầu gối, trong lòng có chút khẩn trương thấp thỏm, theo khăn voan rơi xuống cũng hướng ánh mắt nhìn lên trên.

Trước mắt là nam nhân anh đĩnh mày kiếm cùng mắt đen sắc bén, mũi cao thẳng, đôi môi dày giờ phút này hơi hơi câu lên, thân hình thon dài cao lớn vai rộng eo hẹp. Bởi vì đã trải qua chiến trường cho dù ăn mặc một thân hỉ phục cả người cũng lộ ra một cổ sát khí, nhưng là nhìn về phía nàng lại là vẻ mặt ôn hòa, nhu tình mật ý.

Này làm sao có thể kêu Nguyên Miểu Miểu không động tâm chứ! Kỳ Tu Nhiên cũng rất hợp nàng khẩu vị.

Kỳ Tu Nhiên nhìn Nguyên Miểu Miểu etrong bộ hỷ phục, mắt cũng hiện lên một tia kinh diễm, hắn đã sớm biết nàng thực đẹp, trước đây chỉ thoáng nhìn qua liền đem hắn thu phục, hôm nay càng đẹp hơn, một thân áo cưới đỏ rực làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng, khuôn mặt được tỉ mỉ tô lên son phấn, môi đỏ răng trắng, so với ngày thường càng thêm kiều diễm chọc người yêu.

Trong lòng chợt có chút chua xót, giờ phút này hẳn trong lòng nàng muốn gả phải là đại ca hắn mà không phải hắn đi.

Không khí trầm mặc là lúc Kỳ Tu Nhiên đột nhiên nói “Chúng ta đã bái đường thành thân sau này chính là phu thê, ta biết nàng trong lòng thích là đại ca, ta nguyện ý chờ nàng chậm rãi buông. Ta đi múc nước rửa mặt cho nàng.”

Còn không đợi Nguyên Miểu Miểu trả lời, hắn liền xoay người lướt qua bình phong đi ra gian ngoài. Chỉ chốc lát trong tay đã bưng một chậu nước trở về, Nguyên Miểu Miểu vẫn là an tĩnh ngồi ở mép giường chờ, từ thời điểm hắn chậm rãi tiến vào ánh mắt của Nguyên Miểu Miểu vẫn luôn nhìn theo hắn.

Hắn nhẹ nhàng giúp Nguyên Miểu Miểu tháo mũ phượng, dỡ xuống đồ trang sức, vắt khô khăn mặt đưa cho nàng, Nguyên Miểu Miểu cũng ngoan ngoãn rửa mặt, đã không có son phấn, dung mạo của nàng thanh thuần động lòng người, như hoa sen trên mặt hồ mùa hạ, chỉ có thể đứng từ xa nhìn chứ không thể dâʍ ɭσạи. Nhìn khuôn mặt nàng như vậy Kỳ Tu Nhiên cảm thấy yết hầu có chút ngứa, giương mắt nhìn thật sâu vào hai tròng mắt trong suốt sáng ngời mê hoặc nhân tâm, Kỳ Tu Nhiên ngẩn ra hoảng loạn dời đi đôi mắt.

“Đêm tân hôn ta đi thư phòng ngủ khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ngoài bàn tán, ta liền ngủ ở giường gần cửa sổ kia, nàng yên tâm, chỉ cần nàng vẫn chưa quên được đại ca ta sẽ không động vào nàng.”

Hắn cũng không để ý người ngoài nói gì, chỉ là muốn tìm cái lý do để cùng nàng ngủ cùng một gian phòng.

Kỳ Tu Nhiên đứng dậy cầm lấy chậu nước rời đi, hắn sợ hãi chỉ cần mình ở lại thêm một giây liền sẽ không khống chế được chính mình. Vừa mới xoay người nhấc chân rời đi hắn chợt cảm giác góc áo bị người bắt lấy.

“Phu quân?” Phía sau truyền đến một thanh âm mềm mại.

Kỳ Tu Nhiên cho rằng chính mình nghe lầm lắc lắc đầu, mới vừa nhấc chân người phía sau lại vội vàng mở miệng.

“Phu quân không cần đi có được không?” Giọng nói nghe còn có chút ủy khuất.

Kỳ Tu Nhiên lúc này mới xác nhận hắn không có nghe lầm, xoay người kinh ngạc nhìn nàng, Nguyên Miểu Miểu lại mở miệng nói “Không cần đi.”.

Bởi vì ủy khuất, đuôi mắt đào hoa phiếm hồng nhìn có vẻ nhu nhược đáng thương, phảng phất nếu hắn cự tuyệt, nước mắt nàng sẽ chảy xuống lập tức. Nhìn thấy Kỳ Tu Nhiên ngốc tại chỗ, Nguyên Miểu Miểu ủy khuất nước mắt từng giọt rơi xuống “Chàng có phải hay không không thích ta, cho nên đêm tân hôn muốn bỏ lại ta một mình".