Chương 1: Quận chúa pháo hôi: Xuất giá

Huyên quốc Nghiêu Thành ai ai cũng biết Thần Hôn quận chúa Nguyên Miểu Miểu ái mộ Trấn Bắc hầu đích công tử Kỳ Tu Văn, quận chúa sống chết bám theo Kỳ Tu Văn bất chấp lễ nghi phong kiến khiến cho thiên hạ trào phúng uổng cho một mỹ mạo xinh đẹp mà không biết xấu hổ.

Ngày thường đường phố vốn đã náo nhiệt, hôm nay người người nhà nhà chen nhau xô đẩy đông đúc, mỗi người đều tới xem náo nhiệt. Hôm nay là ngày quận chúa gả vào Trấn Bắc hầu phủ, nhưng tân lang không phải người Thần Hôn quận chúa ngày đêm nhớ mong Trấn Bắc hầu đích trưởng tử, đương kim hữu tướng Kỳ Tu Văn, mà là đích thứ tử Kỳ Tu Nhiên. Nói đến Kỳ Tu Nhiên con dân Huyên quốc không một lời không khen ngợi, 16 tuổi cùng phụ thân trấn thủ biên quan năm châu, chiến trường gϊếŧ địch vô số, làm man di biên quan đều sợ hãi.

Hiện giờ khải hoàn hồi triều Hoàng Thượng liền phong làm Tuyên Thống tướng quân, cũng có ý đem công chúa thứ mười ba gả cho hắn, Kỳ Tu Nhiên lại tỏ ý sớm đã có người trong lòng, cũng thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn cho hắn với Thần Hôn quận chúa.

Lời vừa nói ra tất cả người trong yến hội đều ồ lên, không một ai là không biết người trong lòng của Thần Hôn quận chúa chính là hữu tướng Kỳ Tu Văn, đến cả Hoàng Thượng cũng đã nghe qua. Nhưng việc này trong mắt Hoàng Thượng cũng không phải chuyện lớn liền một lời đáp ứng tứ hôn.

Hôm nay chính là ngày xuất giá, tân nương Nguyễn Miểu Miểu ngồi ở bên trong kiệu giờ phút này xoa xoa đầu, vừa mới tiếp thu cốt truyện mà hệ thống cung cấp.

Thế giới này nam chủ là Kỳ Tu Văn, nội dung chủ yếu là con đường hắn trợ giúp Thần Vương bước lên ngôi vị hoàng đế, ngoài ra công lược Kỳ Tu Nhiên là nam xứng si tình với nguyên chủ ở thế giới này, bào đệ của nam chủ, mà nguyên chủ lại là nữ nhi của Hi Dao công chúa.

Cốt truyện ban đầu, nguyên chủ bị Hoàng Thượng tứ hôn gả cho Kỳ Tu Nhiên nhưng nàng không thể phản kháng, bởi vì đây là hoàng đế ban hôn. Người nàng yêu là Kỳ Tu Văn, vì không thể chấp nhận thế nên đêm tân hôn chạy đến viện của Kỳ Tu Văn bò lên trên giường hắn nghĩ gạo nấu thành cơm, nhưng nàng chờ mãi người đến không phải Kỳ Tu Văn, mà là Kỳ Tu Nhiên cùng một đám khách khứa.

Chỉ một đêm thanh danh của nàng càng thêm đen, bá tánh mỗi khi nhắc tới đều là đàm luận chê cười. Kỳ Tu Nhiên giờ khắc này đối với nàng tâm như tro tàn, nhưng vẫn chưa hưu bỏ nàng, dưỡng nàng ở hậu viện, lại hướng hoàng đế thỉnh cầu cho hắn đi trấn thủ biên quan, một lần này đi chính là mấy chục năm. Đến khi da ngựa bọc thây chết trận sa trường, di thể của hắn mới trở lại Trấn Bắc hầu phủ.Không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất.

Vài chục năm đấy, Nguyên Miểu Miểu vẫn luôn dùng đủ mọi cách câu dẫn Kỳ Tu Văn, nhưng Kỳ Tu Văn một chút cũng không lay động sau vài chục năm nàng cũng mất hết mặt mũi, phủ công chúa cũng cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ. Khi nhìn thấy di thể của Kỳ Tu Nhiên nàng mới thanh tỉnh, nếu còn có cơ hội nàng muốn sống thật tốt cùng Kỳ Tu Nhiên ở bên nhau.

Ai, nguyên chủ thật là không biết quý trọng, đến khi mất đi mới hiểu được. Nguyên Miểu Miểu nghĩ trong lòng.

Kỳ Tu Nhiên mặc hỉ phục ngồi trên lưng ngựa cả khuôn mặt đều là hạnh phúc, mặc dù hắn biết tân nương ngồi ở bên trong kiệu kia trong lòng chỉ có đại ca, nhưng hắn tin tưởng hắn có đủ kiên nhẫn khiến nàng yêu mình. Trong lòng đều là chờ mong ngày tháng sau này của hắn cùng Nguyên Miểu Miểu, nghĩ vậy càng không khỏi cười thêm rạng rỡ.

Tới trước cửa Trấn Bắc hầu phủ, Kỳ Tu Nhiên xoay người xuống ngựa đi đến cỗ kiệu trước đá đá kiệu môn, vươn tay hướng vào bên trong kiệu đón nàng, vốn tưởng rằng Nguyên Miểu Miểu sẽ cho hắn mất mặt, không nghĩ tới một bàn tay trắng nõn mềm mại từ bên trong kiệu vươn tới đặt ở trên lòng bàn tay hắn. Kỳ Tu Nhiên trong lòng ấm áp, gắt gao nắm lấy trong tay cùng nàng đi vào trong hỉ đường.