Chương 10: Anh Ấy Dịu Dàng, Từ Bi, Bình Thản Như Vậy

"Đình Kha sao vậy, Thời Diên gây ra họa lớn như vậy mà Đình Kha còn che chở cho nó!" Trần Uyển Như không vui, một người đàn ông ưu tú như vậy nhất định chỉ có thể là Thần hộ mệnh của Tạ Viện Viện ở nhà họ Tạ.

"Năm đó Đình Kha được bà nội đưa về nhà họ Tạ, cả nhà đều không ưa nó, chỉ có mẹ của Thời Diên đối xử tốt với nó." Sắc mặt Tạ Võ Đức rất khó đoán.

Tối qua Tạ Đình Kha và Tạ Thời Diên đều rất kỳ lạ.

Cứ như Tạ Thời Diên đang trêu chọc Tạ Đình Kha, Tạ Đình Kha suýt nữa đã trúng kế, chính vì Tạ Đình Kha trúng kế nên mới ma xui quỷ khiến nói đỡ cho Tạ Thời Diên.

Đứa con gái đó của ông ta nhân phẩm cực kỳ thấp kém, chỉ có khuôn mặt kia là tạm chấp nhận được.

Giá trị tồn tại duy nhất của cô chính là trở thành một món quà đẹp đẽ để trao tặng, giúp nhà họ Tạ lấy lòng đám người quyền quý.

Tặng cho ai đây?

Trong mắt Tạ Võ Đức lóe lên một tia sáng ác liệt.



Cùng lúc đó, trong bệnh viện tư nhân.

Một cô gái nét mặt ngọt ngào ngồi bên giường bệnh, lau nước mắt vương trên khóe mắt đỏ hoe, "Anh Gia Thuật, anh không sao chứ? Anh đừng giận, đừng trách chị gái em, chị ấy vì ghét em mới trút giận lên anh, xin lỗi anh Gia Thuật, em thay chị gái xin lỗi anh, xin anh tha thứ cho chị ấy…"

Ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ sát đất khổng lồ rọi vào, chiếu sáng căn phòng bệnh trắng xóa.

Một người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng tĩnh lặng, dịu dàng, dường như vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê đang cố gắng ngồi dậy, dựa vào đầu giường.

Ánh sáng ấm áp chiếu sáng khuôn mặt thánh thiện đẹp đẽ đó, hàng mi dài cong vυ"t của người đàn ông khẽ chớp, tạo thành một hàng bóng râm đẹp đẽ trên mí mắt.



Anh không nói một lời, chỉ lộ một góc nghiêng đã đẹp đến kinh tâm động phách.

Ai nỡ lòng làm tổn thương một người tốt đẹp như vậy chứ?

Thư ký thấy thế không khỏi thầm thở dài.

Nhị tiểu thư nhà họ Tạ đúng là người tốt.

Tạ Thời Diên không biết liêm sỉ, làm hại tổng giám đốc Bạch, cuối cùng Tạ Viện Viện lại phải ra mặt xin lỗi.

"Anh không sao chứ?" Giọng thư ký rất nhẹ, sợ làm kinh động tới người đàn ông, "Bác sĩ và y tá đều đang túc trực ngoài cửa, anh thấy không khỏe thì đừng cố chịu đựng."

"Tôi không sao." Giọng người đàn ông khàn khàn, trầm thấp.

Chỉ nghe thấy giọng nói này thôi là nước mắt của Tạ Viện Viện lại không nhịn được mà rơi xuống.

Người đàn ông này chính là vị hôn phu của cô ta.

Họ sẽ hợp thành một gia đình.

Anh ấy dịu dàng, từ bi và bình thản như vậy.

Nếu không phải Tạ Thời Diên làm tổn thương anh…

Không biết nghĩ đến điều gì, Tạ Viện Viện cố gắng kìm nén sự hối hận nơi đáy mắt, cô ta cầu xin: "Anh Gia Thuật, anh đừng chấp nhặt với chị gái em được không, chị ấy từ nhỏ đã lớn lên trong nhà chứa, không ai dạy chị ấy phép tắc, chị ấy không được đi học, không có kiến thức, chị ấy ghét em, chỉ thích cướp đồ của em, thực sự rất xin lỗi, em không ngờ chị ấy lại vì ghét em mà làm ra chuyện tổn thương anh, em phải bù đắp thế nào đây? Em rất lo anh sẽ gặp chuyện không may, em thực sự rất sợ…"

Bạch Gia Thuật nghe thế thì ngước đôi mắt dịu dàng lên.

Anh không thích nói chuyện, hầu như đều chỉ có mỗi Tạ Viện Viện líu lo.



"Anh Gia Thuật." Nước mắt của Tạ Viện Viện rơi nhiều hơn.

Thư ký vội vàng nói: "Tổng giám đốc Bạch, Tạ tiểu thư lo cho sức khỏe của anh nên đã ở bên anh cả đêm, nói thế nào cũng không chịu rời đi."

"Cô ta là một đứa con hoang, vất vả lắm mới cướp được hôn sự của chị gái, nhờ thế mà có được một vị hôn phu xuất sắc, thử hỏi không canh chừng tổng giám đốc Bạch nhà anh chẳng lẽ lại mặc kệ tổng giám đốc Bạch nhà anh leo lên giường của tôi à?"

Một giọng nữ sâu xa truyền tới.

Thư ký không kịp ngăn cản.

Người phụ nữ có vóc dáng thanh thoát như cánh bướm nhẹ nhàng tiến đến gần Bạch Gia Thuật.

Một mùi hương dễ chịu xộc vào mũi.

Bạch Gia Thuật hơi nghiêng đầu, ở khoảng cách gần như vậy, đôi môi của anh sẽ lướt qua khuôn mặt kiều diễm của người phụ nữ.

Tạ Thời Diên ngước mặt lên, tươi tắn như một đứa trẻ, cất giọng ngọt ngào, "Em rể, em đến thăm anh này, anh không sao chứ?"

"Tạ Thời Diên!" Bạch Gia Thuật còn chưa kịp phản ứng, thư ký đã như lâm đại địch, lập tức gọi vệ sĩ vào.

Tạ Thời Diên tỏ vẻ khó chịu, "Em rể, em cố ý đến thăm anh đấy, sao thư ký của anh lại có thể gọi vệ sĩ đuổi em đi chứ, em đáng ghét vậy sao?"

Giọng điệu vô tội, mùi hương nồng nàn.

Không khí xung quanh Bạch Gia Thuật bị hơi thở của người phụ nữ hoàn toàn xâm chiếm.

Đôi mắt cười cong cong ẩn chứa những chiếc móc câu nhỏ, cô cười rộ lên, thân mật áp khuôn mặt vào đôi má lạnh lẽo của anh.