Chương 28: Thiên Vị

Tôi mặc kệ ông ta có quen hay không, ông ta muốn dời sự chú ý khỏi Tô Mộng Kỳ nhưng tôi không cho phép!

Tôi chuyển đề tài trở lại : "Những bức ảnh của con và Lâm Tử Hạo trên bảng thông báo bị rất nhiều bạn học bàn tán, nói không chỉ có con, còn có nhà họ Tô. Con tức giận liền động thủ đánh bạn nữ mắng nhà họ Tô chúng ta nhưng thật không ngờ bạn nữ kia lại là bạn cùng lớp của Mộng Kỳ, càng không ngờ được Mộng Kỳ lại đứng về phía bạn học, chỉ trích con vô cớ đánh người trước mặt cô giáo, lời nói đều ám chỉ con không có giáo dục.”

“Mộng Kỳ thật sự làm như vậy sao?” Tô Minh Viễn vẻ mặt hoài nghi hỏi.

"Lúc ấy rất nhiều bạn học đều có mặt, bọn họ đều nhìn thấy, có người còn nói Mộng Kỳ chỉ là con gái nuôi mà lại nhằm vào Tô gia đại tiểu thư là con, người không biết còn nghĩ rằng nó là kẻ lấy oán trả ơn."

Sắc mặt Tô Minh Viễn nháy mắt thay đổi, nghiêm khắc nói : "Vi Vi, những lời này không thể nói lung tung!”

Tôi ủy khuất đỏ mắt nói : "Con không nói lung tung, đây đều là những lời mọi người bàn tán, nếu cha không tin thì đến trường hỏi xem, còn có cô Cao giáo viên chủ nhiệm của con, cô ấy cũng nghe được, cô ấy có thể giúp con làm chứng!”

Tô Minh Viễn tự nhận là nhân vật có mặt mũi, đương nhiên không có khả năng chạy tới trường tìm học sinh và giáo viên chứng thực. Hơn nữa, cho dù ông ta có chạy đi chứng thực, ông ta cũng sẽ nghĩ là người ta nói dối. Vì thế tôi mới dám nói rõ ràng, thể hiện sự trong sạch của mình.

Thấy ánh mắt ông ta lóe lên, tôi liền biết ông ta đã tin tưởng vài phần nên tiếp tục nói : "Cha, con thừa nhận, bởi vì Lâm Tử Hạo và Mộng Kỳ mập mờ không rõ ràng nên con mới chia tay với anh ấy, là do con không đúng. Con cũng thừa nhận, con bị Lâm Tử Hạo cưỡng ép kéo đến cầu thang nói chuyện, còn bị Mộng Kỳ không cẩn thận chụp lén, cũng là con không đúng. Thế nhưng, Mộng Kỳ lại đem những bức ảnh kia dán lên bảng thông báo, để cho học sinh toàn trường bàn tán Tô gia chúng ta, nói xấu Tô gia chúng ta, đây không phải là bôi nhọ Tô gia chúng ta sao?”

Lời này vừa nói ra, nội tâm Tô Minh Viễn đã không khắc chế được tức giận, mạnh mẽ vỗ “bang” một cái lên bàn. Đúng là ông ta yêu thương Tô Mộng Kỳ, nhưng ông ta càng coi trọng sự nghiệp cùng thanh danh Tô gia của mình hơn. Kẻ ngu xuẩn Tô Mộng Kỳ kia, lúc tính kế tôi lại quên mất tôi cũng là người Tô gia, cô ta làm tôi mất mặt trước nhiều người như vậy cũng chính là làm Tô gia mất mặt. Tô Minh Viễn không giận mới là lạ.

“Đi, gọi Mộng Kỳ đến đây cho ta!”

Lúc tôi gõ cửa phòng Tô Mộng Kỳ thì cô ta đã ngủ, lười biếng nói : "Chị à, em buồn ngủ quá, có chuyện gì ngày mai lại nói đi.”



Tôi mỉm cười, nói : "Em gái à, cũng không phải là chị đây tìm em, là cha tìm em có việc.”

Tô Mộng Kỳ không dám lười biếng nữa, nhanh chóng rời giường, sau khi mở cửa thì giả vờ quan tâm vết thương trên mặt tôi. Tôi chỉ cười nhạt, không để ý tới cô ta.

Đi vào thư phòng, Tô Mộng Kỳ ngọt ngào gọi Tô Minh Viễn một tiếng "cha", Tô Minh Viễn không đáp lời, nghiêm khắc nói : "Ta hỏi con, ảnh chụp của chị con và Lâm Tử Hạo có phải là con chụp lén hay không?”

Tô Mộng Kỳ đột nhiên giật mình, bối rối nói : "Cha, không phải con.”

“Chứng cứ rõ rành rành còn dám ngụy biện!”

Tô Minh Viễn ném di động của tôi cho cô ta, Tô Mộng Kỳ luống cuống tay chân bắt lấy điện thoại, nhìn thấy tấm ảnh Diệp Thần Vũ gửi cho tôi liền vội vàng phủ nhận : "Cha, người này không phải con!”

Trong ảnh, chỉ có một bên người Tô Mộng Kỳ, mặc váy đồng phục kiểu dáng phổ thông, cô ta cho rằng cắn chết không thừa nhận thì sẽ không sao. Tôi cười trào phúng, lấy lại di động của mình, thản nhiên nói : "Em gái này, em có nhớ ngày hôm qua em buộc tóc kiểu công chúa, kẹp tóc trân châu nơ không, cái kẹp tóc này chính là sinh nhật năm ngoái mẹ tặng cho em, đính hạt vàng 15mm, đắt tiền hiếm có, món đồ này ở trường chúng ta chính là độc nhất vô nhị đấy.”

Tô Mộng Kỳ rất thích cái kẹp tóc trân châu này, lúc ra ngoài thường hay kẹp nó, vì thế Tô Minh Viễn chỉ liếc mắt liền xác định được người trong ảnh chính là cô ta, chỉ là cô ta lại không tự biết thân biết phận còn ngụy biện khiến Tô Minh Viễn càng thêm thất vọng, lắc đầu nói : "Mộng Kỳ, con làm ta quá thất vọng.”

"Cha, con xin lỗi, con chỉ nhất thời hồ đồ.” Tô Mộng Kỳ biết mình đã hết đường chối cãi, vội vàng ôm lấy cánh tay Tô Minh Viễn, hốc mắt đỏ hoe, điềm đạm đáng thương cầu xin : "Cha tha thứ cho con lần này đi, sau này con sẽ không bao giờ tái phạm nữa.”

Tô Minh Viễn mạnh mẽ hất tay cô ta ra : "Đã náo loạn khiến cho cả trường đều biết, để mọi người nhìn thấy trò cười của Tô gia, truyền ra ngoài người ta còn nói Tô gia không có giáo dưỡng, nuôi được hai đứa con gái bất hòa, tổn hại thanh danh Tô gia ta còn muốn ta tha thứ!”



Tô Mộng Kỳ thiếu chút nữa bị hất ngã, lảo đảo nhào tới, cầu khẩn : "Cha, con thật sự biết sai rồi, sau này không dám làm như vậy nữa.”

Dù sao trong lòng Tô Minh Viễn vẫn thương yêu đứa con này, nhìn dáng vẻ nước mắt nước mũi của cô ta thì trong lòng mềm nhũn, hừ lạnh một tiếng, nói : "Về sau con chuyên tâm đọc sách cho ta, bớt động tâm tư lệch lạc, nếu để ta biết con còn làm xằng bậy thì xem ta có xử lý con không!”

"Không đâu, cha, con không dám nữa."

Tô Minh Viễn giáo huấn Tô Mộng Kỳ xong, lại bắt đầu giáo huấn tôi : "Vi Vi, sau này ngươi cũng phải chú ý một chút, cây ngay không sợ chết đứng, nếu hành vi ngươi đoan chính, những mánh khóe đó của Mộng Kỳ cũng sẽ không ảnh hưởng đến ngươi.”

Tôi rũ mắt xuống, cười lạnh trong lòng. Haizz, đây thật đúng là phân biệt đối xử a, tôi bị tính kế, ngược lại còn là lỗi của tôi, chuyện này giống việc một cô gái đi trên đường bị người ta vũ nhục, tất cả mọi người đều trách cô ấy ăn mặc hở hang, người gây tội không sai, có sai chính là người bị hại! Đổ lỗi cho nạn nhân! Chú ý cái rắm! Ánh mắt thiên vị của Tô Minh Viễn vĩnh viễn đều không dành cho tôi!

Tôi hơi nghiêng đầu, vừa vặn để ông ta nhìn thấy bên má sưng đỏ của mình, ánh mắt rưng rưng nước mắt, nửa ủy khuất nửa chua xót nói : "Vâng cha, lần này là con không đúng, cha đánh con mắng con đều là chuyện nên làm, sau này con sẽ chú ý.”

Tô Minh Viễn nhìn thấy năm dấu ngón tay rõ ràng trên mặt tôi, thần sắc hơi cứng đờ, cũng ý thức được mình thiên vị quá rõ ràng, cảm giác uy quyền một người cha thiết lập bị dao động, mà kẻ gây nên chuyện này là Tô Mộng Kỳ, vì thế ánh mắt ông ta nhìn Tô Mộng Kỳ xen lẫn bất mãn, lại nghiêm mặt răn dạy cô ta một trận, nói cô ta tâm cơ hại ông ta trách lầm tôi.

Tô Mộng Kỳ bị ông ta nói không ngẩng đầu lên được, ngón tay nắm chặt, chắc hẳn trong lòng chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.

Hai ngày nay, tôi trở thành người nổi tiếng ở trường, đi đến đâu cũng có người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi. Lúc tôi và Triệu Na vừa mới đi vào trường, lại có người chỉ trỏ tôi thì thầm.

Tôi còn tưởng rằng vì tôi đánh Ngô Mạn, nhưng Triệu Na cười xấu xa với tôi : "Không phải vì Ngô Mạn mà là vì Aston Martin tiên sinh.”

"Aston Martin tiên sinh?" Cái tên quái quỷ gì vậy?”