Đây quả thật là một tin đáng chú ý, Chúc Ương hỏi: "Căn phòng đó là phòng gì? Anh vào xem chưa?"
"Không vào được, tôi định mở cửa, thì có bác sĩ đi toilet xong trở về, đuổi tôi đi, tôi đoán chắc là cậu nam sinh đó trốn ở gần đây, nhân lúc trong phòng không có ai, lén lấy đồ."
"Còn nữa, tôi liếc nhìn thấy, trên cửa phòng hình như viết là "Phòng chứa chất thải y tế". Chẳng lẽ cậu ta muốn lấy kim tiêm để trả thù người khác sao?"
Đang suy nghĩ, thì chủ nhà lái xe đến, hôm nay, anh ta cũng vất vả cả đêm, nên sau khi đỗ xe, anh ta liền về phòng ngủ bù.
Lúc này đã gần năm giờ, mùa hè trời mau sáng, không bao lâu sau, bên ngoài đã sáng rõ.
Sau khi trở về, mấy người bọn họ cũng ngủ bù một lúc, đợi đến khoảng bảy giờ, bọn họ bị đánh thức bởi tiếng động của những người thuê nhà khác thức dậy, chuẩn bị đi làm, đi học.
Tiếng động ồn ào kéo dài hơn nửa tiếng, sau đó, biệt thự lại yên tĩnh trở lại.
Cùng lúc đó, Chúc Ương và ba người kia cũng đồng loạt thức dậy, nhìn thấy cậu nam sinh cấp ba kia ra khỏi biệt thự, bọn họ liền nhân lúc chủ nhà chưa thức dậy, mở cửa phòng của cậu ta.
Vì bên ngoài biệt thự có tường bao, xung quanh lại trồng nhiều cây cối, cho nên tầng một của biệt thự không có nhiều ánh sáng.
Nhưng Ngô Việt lại ở tầng hai, vậy mà cậu ta vẫn có thể biến căn phòng của mình thành nơi âm u, lạnh lẽo.
Rèm cửa lúc nào cũng đóng chặt, đồ đạc trong phòng tuy không bừa bộn, nhưng đống sách cũ chất đống lại khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Mấy người chia nhau tìm kiếm, tất nhiên là không bao gồm Chúc Ương, cô không có tinh thần tập thể, phàn nàn là nhiều bụi, đồ đạc bừa bộn, không muốn chạm vào thứ gì bẩn thỉu.
Nếu là người khác mà như vậy thì đã bị cô lập từ lâu, nhưng Lý Lập và những người khác sau mấy ngày nay đã quen với việc bị cô sai bảo, thậm chí còn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Uông Bội, người đang bị thương, còn nói với cô: "Hay là cô đứng ở ngoài cửa đi, lỡ như có bụi cũng không dính vào người cô, nếu chủ nhà thức dậy thì cô còn có thể cảnh giới."
Vì vậy, Chúc Ương đứng khoanh tay nhìn mấy người kia bận rộn.
Vì không muốn để lại dấu vết, cho nên lúc lục soát đồ đạc phải rất cẩn thận, lại còn phải đặt trở lại chỗ cũ.
Vì vậy, mất rất lâu, bọn họ mới tìm thấy một chiếc hộp được giấu kỹ trong tủ quần áo, bên dưới đống quần áo.
Mấy người vội vàng gọi Chúc Ương vào, mở hộp ra, quả nhiên không khiến cho bọn họ thất vọng.
Bên trên cùng là một bức ảnh, bên trong là gia đình ba người, đứa trẻ rõ ràng là cậu nam sinh cấp ba kia, nhưng nhìn tuổi tác thì chắc chắn là ảnh chụp cách đây bảy, tám năm.
Người đàn ông trong ảnh trông rất trí thức, đôi mắt phượng tràn đầy ý cười, nhìn qua là loại đàn ông được phụ nữ yêu thích.
Còn người phụ nữ thì rõ ràng mang dòng máu Đông Nam Á, là mỹ nhân chuẩn Thái Lan, đây chắc là cha mẹ của Ngô Việt.
Nhưng ngoại trừ bức ảnh này, thì những thứ khác trong hộp không thân thiện như vậy.
Có một gói đồ linh tinh, lục soát một lượt, tóc, móng tay, kính áp tròng, cúc áo,... thậm chí còn có một chiếc răng.
Còn có vài cuốn sách, tuy rằng không có cuốn sách kỳ lạ mà Chúc Ương nhìn thấy lần trước, nhưng những cuốn này cũng là sách tiếng Thái cũ, nhìn vài hình minh họa liền cảm thấy tà môn, kỳ quái.
Chúc Ương tải phần mềm dịch tiếng Thái, viết tay tên của vài cuốn sách, kết quả dịch đại khái đều là những từ khóa như yểm bùa, nguyền rủa,...
Bên dưới cùng là một chiếc hộp sắt, kích thước gần giống như hộp bánh trung thu loại vừa và nhỏ, nhưng sâu hơn.
Lý Lập cẩn thận mở nắp hộp.
Tuy rằng đã tiếp xúc với ma quỷ rất nhiều, nhưng anh ta vẫn cảm thấy sởn gai ốc khi nhìn thấy thứ bên trong hộp.
Chỉ thấy bên trong đựng một thai nhi đã thành hình, toàn thân tím tái, đầu sưng to, da mỏng hơn giấy.
Những vết bầm tím và tia máu trông rất rõ ràng, như thể chỉ cần thở một hơi vào, là lớp da mỏng đó sẽ bị rách ra, chảy dịch bên trong.
Chỉ là thai nhi chết trong bụng mẹ thì không sao, nhưng điều khiến người ta sợ hãi nhất là đôi mắt của đứa bé chưa từng mở ra nhìn thế giới và cái miệng chưa kịp khóc một tiếng đã bị người ta khâu lại bằng chỉ đỏ.
Chúc Ương nôn khan, suýt chút nữa thì nôn ra, lúc này, cô không còn sợ hãi ma quỷ nữa, nhưng lại ghê tởm những thứ nhơ bẩn này.
Cô chán ghét Sadako giả làm cô ghê tởm, cô có thể cầm ghế đánh con quỷ đó một trận, nhưng thứ này thì phải làm sao?
Đứa bé chết trong bụng mẹ đã rất đáng thương rồi, chẳng lẽ lại còn có thể trút giận lên nó sao?
Nhìn thấy vậy, Lục Tân vội vàng nhét một viên kẹo vào miệng cô, Chúc Ương theo bản năng nhai nuốt xuống, không ngờ lại khá hơn rất nhiều, không còn cảm thấy buồn nôn nữa.
Cô tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
"Một loại kẹo, ăn một viên có thể ngăn ngừa buồn nôn, bây giờ cho dù có người phân xác trước mặt chị, chị xem hết cũng sẽ không muốn nôn."
"Tốt như vậy sao? Là đạo cụ trong trò chơi sao?"
"Không phải, trò chơi không bán nhiều đạo cụ." Lục Tân mỉm cười: "Là vật phẩm mà em mang ra từ trò chơi thế giới kẻ gϊếŧ người hàng loạt, kẹo do bà chủ cửa hàng kẹo Cindy tự làm."
"Vì kẻ gϊếŧ người hàng loạt đó mỗi lần gϊếŧ người, phân xác đều mua mấy gói ăn, em cũng thử xem sao, không ngờ lại có thể mang ra khỏi trò chơi, lại còn có tác dụng kỳ diệu như vậy. Người mới có thể dùng nó để tăng sức chịu đựng với hình ảnh kinh dị, còn người có kinh nghiệm thì có hay không cũng được."