Chương 38-1

Edit: babynhox - Cung Quảng Hằng

Tiếng trong máy radio ngừng, ngược lại bên này Lâm Xuyến bắt đầu thao thao bất tuyệt--

"Thế nào?

không

ngờ còn muốn bổ sung vào trí não mình thành nữ chính tiểu thuyết như vậy, người xinh đẹp đều là đồ đê tiện ngăn cản mày và chân mệnh thiên tử* của mày như hình với bóng đúng

không?"

*chân mệnh thiên tử: người

yêu

đích thực


"Tố chất căn bản của nữ chính là cái gì biết

không? Chính là cho dù người ta có đẹp như tiên

thì

biên kịch cũng miêu tả bình thường, cho nên

nói

loại người thấp kém như mày chính là bị lừa dối ở chỗ này đúng

không? Tự cho rằng linh hồn mình thú vị lòng dạ lương thiện gì gì đó."

"Tao

đã

xem hình của mày rồi, cái mặt mâm răng hô mũi tẹt mắt hí, nếu nữ chính mà đổi thành bộ dạng và đức hạnh này của mày, vậy còn gọi là đặc thù của phim thần tượng nửa sao? Phải gọi là ngược đãi dạ dày của nam chính."

"Cuối cùng là xem cái gì? Xem mặt!"

Lâm Xuyến càng mắng càng tìm được trạng thái, nâng tay cầm máy radio đập mạnh về phía cửa sổ --

"Cảm thấy những nữ sinh như bọn tao ỷ vào xinh đẹp, mạnh vì gạo bạo vì tiền, được hoan nghênh khắp nơi, đoạt lấy nam thần bọn mày thầm mến đúng

không? Phi! Người ta cũng

không

bị mù,

không

thích người đẹp chẳng lẽ thích bánh nướng mè vừng?"

"Có phải trong lòng mấy kẻ thua cuộc bọn mày đều nghĩ đúng là trời cao

không

công bằng đúng

không? Ngồi ở nhà nằm

trên

giường nằm mơ liền hi vọng nam thần phát

hiện

linh hồn mày chớp sáng

một

chút, hoàn toàn tỉnh ngộ đá văng đám người có vẻ ngoài diêm dúa mê hoặc đê tiện như bọn tao và

một

lòng với mày đúng

không?"

"Chính là như vậy, gối đầu kê cao

một

chút, đừng ngừng! Trong mộng

thì

cái gì cũng có. Đầu tóc mày

thì

lôi thôi, quần áo bẩn thỉu, tuổi còn trẻ thân thể liền phát tướng còn

không

biết xấu hổ cảm thấy tốt đẹp, đến đây, mày

nói

cho tao biết người

không

có phẩm chất

không

coi trọng vệ sinh

không

có tính tự rằng buộc như vậy

thì

có chỗ nào áp sát tự cho rằng tốt hơn bọn tao hả?"

"À đúng rồi, khuya ngày hôm trước mày còn bình luận diss trang điểm và quần áo tao mặc đúng

không? Mày biết những mỹ phẩm đó bao nhiêu tiền? Học trang điểm có bao nhiêu khó khăn? Mỗi

một

loại màu mắt, mi mắt, kẻ mắt, má hồng, son môi phối hợp

trên

mặt có bao nhiêu phiền phức

không? Con mẹ nó lúc đầu heo mày ngủ nướng buổi sáng

thì

tao

đã

thức trước hai tiếng để chuẩn bị rồi."

"Mày có biết bà đây vì mặc được những thứ quần áo lộ vai hở eo hở lưng

thì

một

tuần lễ phải ăn bao nhiêu bữa rau cải

không? Phải vận động bao nhiêu tiếng

không? Ra cửa cũng

không

thể quên thoa kem chống nắng hay

không?"

"Con mẹ nó mày

không

biết, bởi vì trong lúc bà đây

đang

cố gắng, loại người như mày

đang

bận ngủ nướng như heo,

đang

bận nằm mơ giữa ban ngày,

đang

bận vừa lướt điện thoại vừa ăn uống."

"Sau khi ăn uống no đủ liền nằm liệt

trên

đất, lúc mắt mày thấy bà đây xinh đẹp

thì

trong lòng mắng to

không

công bằng, oán trách nam thần

không

có mắt nhìn."

"Nhưng

sự

thật

là, bà đây cố gắng nắm bắt thời gian còn mày

thì

lười biếng, cho nên trở thành bộ dạng trong mơ của mày. Con mẹ nó ngày hôm qua miệng mày còn phun đầy nước bọt

nói

tao phẫu thuật thẩm mỹ đúng

không?"

"Ồ ~~, mày xem thường phẫu thuật thẩm mỹ sao?

trên

thực tế trong mắt của tao có

một

số nữ sinh làm phẫu thuật cũng tốt hơn hạng thấp kém như mày, người ta ăn mặc tiết kiệm tích góp được tiền đem

đi

chỉnh sửa

trên

mặt, còn có thể chịu đựng được đau khổ cùng với những chỉ trỏ xung quanh."

"Còn loại như mày vừa nghèo vừa xấu xí

không

dám làm lại còn sắp xếp kéo người khác rơi vào tình trạng ngu ngốc cùng mày, đừng có lười biếng trong việc người khác chỉ trỏ mình mà lại

không

lười biếng oán trách."

Giọng

nói

trong máy radio ngừng

một

lúc lâu, giống như bị con

nhỏ

còn run lẩy bẩy vào hai ngày trước, hôm nay lại bắt đầu dùng toàn bộ lửa đạn tấn công cho nên phản ứng có chút mơ màng.

Lại bị tiếng mắng chữi liên tiếp của Lâm Xuyến đâm đau khiến cho thẹn quá thành giận, giọng

nói

bén nhọn trong máy radio tiếp tục vang lên --

"A...,mày chính là con điếm, con điếm hèn hạ, sao mày

không

chết

đi? Tại sao người chết

không

phải là mày? Loại người như mày, thứ người như bọn mày, tại sao bọn mày còn có thể còn sống rất tốt chứ..."

Lâm Xuyến mắng to

một

trận phát tiết ra hết, sợ hãi ở trong lòng cũng tiêu tan gần hết, tâm tư thông minh lanh lợi cũng

đã

sống lại.

Vào lúc này nghe giọng

nói

bén nhọn đáng sợ của nữ quỷ

đang

nguyền rủa trong máy radio lại

không

chút sợ hãi, ngược lại cảm giác khinh bỉ trào phúng.

Chúc Ương

nói

đúng,

một

người ngu ngốc khi còn sống cũng

không

dám thả rắm trước mặt mình, chẵng lẽ biến thành quỷ đột nhiên có thêm năng lực sao?

Mấy ngày trước bị sợ choáng váng trong lòng

không

có nghĩ tới đây,

hiện

tại vừa nghe

thì

lời mắng người của con ngu này cũng chỉ tới tới lui lui chính là

nói

xấu sau lưng

một

số chuyện hư hỏng của mình.

nói

nhiều liền bắt đầu

không

có mạch lạc, trừ lời

nói

bẩn thỉu chút,

thật

sự



một

chút kỹ thuật nội dung cũng

không

có.

Lâm Xuyến vui sướиɠ cười khẩy

nói: "Nếu

không

phải là tao cố ý

đi

thăm dò,

thật

không

thể tin được mày chính là khoa báo chí của tao đó, chà chà đừng

nói

là Chúc Ương,

hiện

tại tao cũng có chút nghi ngờ trình độ trúng tuyển của trường học."

"Năng lực

nói

chuyện logic chuyên ngành cũng

không, chỉ biết

nói

mấy câu

nói

máy móc, sao hả? Nếu lựa chọn xuất

hiện

trong máy radio, tốt xấu cũng lấy ra chút tu dưỡng chuyên nghiệp của người chủ trì

đi

có được hay

không? Làm quỷ mà có thể

không

có da mặt như vậy hả? Có thể

không

cần thái độ trịnh trọng cư xử chuyên nghiệp rồi hả? Những người nghe còn tưởng rằng máy radio bị kẹt đó."

"Tao nhớ được trước khi mày chết

đang

thực tập? Chà, cái công ty kia mắt bị tật sao mà ngay cả loại hàng như mày cũng cần vậy? Nghe giọng

nói

này của mày là

không

có số làm người chủ trì, đầu óc ngu xuẩn

nói

chuyện

không

có logic lại rập khuôn

không



sự

nhạy bén tin tức của bản thân, ai dám dùng mày viết bản thảo tin tức chứ?"

"À cái gọi là thực tập của mày

sẽ

không

phải là ngày ngày ở bên kia làm việc vặt chứ? Loại như mày, mua cà phê giúp tao tao còn sợ mày mua sai. Hơn nữa tao cảm thấy cái chỗ chứa chấp mày sao lại hiếm thấy như vậy?"

"Cả ngày

không

lẫn lộn ở nơi khác, chỉ đặc biệt lẫn vào những thứ bệnh hoạn

trên

hệ thống diễn đàn mạng sao? Tao phát

hiện

cách

nói

chuyện của mày

không

có gì khác với mấy tên đàn ông hèn hạ kia? Ha ha ha, mày còn oán giận học trưởng Trình

không

thích mày? Tao đây mới phát

hiện

anh

ấy vẫn rất lợi hại đó, biết được dưới lớp vỏ bề ngoài của mày chính là

một

tên đàn ông hèn hạ soi mói, cho nên mới trốn tránh."

Chúc Ương và Tạ Tiểu Manh nghe Lâm Xuyến bắn liên thanh khiến cho nữ quỷ trong máy radio giận đến nghiến răng ken két, bên trong

một

cái máy radio nho

nhỏ

giống như chứa

một

cái chợ, vô cùng náo nhiệt.

Chúc Ương vẫn ổn, dù sao Xuyến cũng là bại tướng dưới tay của mình, muốn

nói

về mắng chửi người,



còn ghét bỏ người này ra sức đâm chọc

không

đủ ác đó.

Nhưng Tạ Tiểu Manh cũng chỉ có bái phục, thầm nghĩ Lâm Xuyến này

không

hổ là khoa báo chí, tác dụng của lời thoại và cổ họng

thật

sự

tài năng.

Lời thoại dài như thế,



ta liền

nói

đến

không

chút vấp câu, tốc độ mắng người so với khẩu lệnh gây nhiễu cũng

không

kém bao nhiêu.

Rốt cục đến cuối cùng, Lâm Xuyến dương dương đắc ý

nói

một

câu với nữ quỷ: "Muốn mà

không

có được học trưởng Trình nên rất

không

cam tâm đúng

không? Ngày mai tao

sẽ

dẫn

anh

ta về, cũng

không

sợ

nói

cho mày biết, tao

đã

chán ngấy người này từ lâu rồi."

"Mày vẫn xem

anh

ta là bảo bối đúng

không?"

nói

xong chỉ chỉ Chúc Ương: "Mày có biết người ta ngoắc đầu ngón tay

thì

nam thần nhà mày liền lắc đuôi chạy tới, phát

hiện

không

thể tiến xa liền quay đầu dây dưa cùng bà đây, ha hả! Dùng Lâm Xuyến này làm vỏ xe hờ sao?"

"Ngày mai tao

sẽ

gọi

anh

ta tới nơi này, chơi xong liền bỏ ngay trước mặt mày, như vậy mày có thể chịu được

thì

lúc đó lên tiếng, chúng ta

không

gặp

không

về nha."

Lâm Xuyến này, cũng là

một

người tàn nhẫn.

Chỉ nghe

một

tiếng hộc máu cùng

một

thét chói tai tan vỡ, sau đó tiếng ồn ào biến mất

không

nghe thấy gì nữa, bên trong lại trở về tiếng

nói

của người nữ chủ trì, nhưng mà lúc này tiết mục

đã

đến hồi cuối.

Lâm Xuyến mắng vui sướиɠ, rót nước ra ly hung hăng uống hết, lúc này mới để ly xuống bàn --

"Thoải mái, mấy ngày nay nghẹn muốn chết mình, con ngu này còn trở lại mình vẫn mắng



ta."

Đột nhiên lại phản ứng kịp dù sao người ta cũng là quỷ, trong lòng run rẩy hỏi Chúc Ương: "Này, mình mắng như vậy

không

có sao chứ? Cậu

nói

xem

một

ngày nào đó



ta có thể chui ra khỏi máy radio

không?"

Chúc Ương

nói

như

không

có chuyện gì xảy ra: "Chui ra cũng

không

phải chỉ là cái bắp thịt nhão bỏ

đi

thôi sao? Cậu tập thể dục hằng ngày còn đánh

không

lại



ta sao?"

Lâm Xuyến run lên: "không

phải,

không

phải là do mình nghe

nói

quỷ có

không

ít bản lĩnh sao? Khó lòng phòng bị."

Chúc Ương khoát tay, khẳng định

nói: "sẽ

không, nếu

thật

sự

là quỷ gϊếŧ người dễ dàng như vậy

thì

cõi đời này cũng

không

thể có nhiều người xấu nhỡn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy, đồ ngu kia

không

biết có được cơ duyên từ đâu, có thể làm cho người sống chú ý tới mình, nhưng cũng

không

hơn."

"Nếu cậu bị



ta dọa cho sợ đến tinh thần hoảng hốt, hoang mang

không

chịu nổi

một

ngày, ra ngoài

không

cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này mới như ý của



ta? Nếu

không

sao mới vừa rồi



ta bị dồn ép tức giận đến như thế cũng

không

chui ra túm tóc cậu chứ?"

Lâm Xuyến nghe



nói

như vậy

thì

có chút an ủi, nhưng

thật

ra

thì

Chúc Ương cũng là dựa vào lời

nói

của Lộ Hưu Từ mà tổng kết thôi.

Theo cách

nói

của

anh, giống như người nhát gan Tạ Thiên Sư lần trước bình thường làm chút chuyện đơn giản,

thật

ra

thì

dính đến quỷ quái quấy nhiễu người dân,

thì

trên

thực tế phần lớn quỷ đều là bộ dáng tức giận kia.

Muốn trực tiếp hại người, oán khí, cơ duyên, dẫn dắt thiếu

một

thứ cũng

không

được, hơn nữa cho dù là như vậy, nếu là người trong cuộc có số mạng quá thịnh vượng giống như Tạ Dịch, cũng thường gặp dữ hóa lành.

Cho nên

một

nữ quỷ mới chết như vậy

thì

bình thường, lại

không

có gì chấp nhất thù hận rửa máu to lớn gì, cho dù là chó ngáp phải ruồi có được chút cơ duyên, cũng

thật

sự

không

cách nào làm điều gì với con người.

Chỉ có điều đây là cách

nói

của Chúc Ương,

trên

thực tế điều này cũng đủ hù dọa người rồi.

Chúc Ương đứng dậy: "Tốt lắm, cậu cũng thấy đấy, nếu

nói

nữ quỷ, cũng chính là loại mặt hàng này, chỉ cần

không

bị cái thân phận quỷ này của



ta ảnh hưởng,

một

đầu ngón tay út của cậu là có thể xé sống



ta rồi, lần sau còn xuất

hiện

thì

tự cậu xử lý

đi."

Thấy Lâm Xuyến còn có chút sợ, vì để ngừa ngoài ý muốn còn cho



ta

một

tờ bùa chú: "Cái này mang theo bên người, nếu

thật

không

được

thì

tìm mình."

trên

mặt Lâm Xuyến đầy vui mừng, liền nghe Chúc Ương

nói

tiếp: "50 vạn!"

“Hả?"

"Hả cái gì mà hả? Chính mình còn phải dùng nhiều tiền để mua. Cậu

sẽ

không

cho rằng đồ mắc như vậy mình

sẽ

đưa

không

cho cậu chứ? Đây cũng

không

phải là bùa thông thường chỉ cần vào miếu dập đầu thắp hương cầu xin bình an, là bảo bối

thật

sự

có thể bảo vệ cậu khi gặp phải đồ bẩn."

Nếu là bình thường, Lâm Xuyến có điên mới có thể đóng loại thuế buôn bán này, nhưng nghĩ tới thủ đoạn Chúc Ương đối phó quỷ quái, trước đó nữ quỷ máu chảy đầm đìa chết trong TV chính là ví dụ.

Vào lúc này mình lại

thật

sự

dính vào đồ bẩn, tiền bảo vệ tánh mạng dù thế nào cũng

sẽ

không

chê đắt rồi.

Vội vàng nhận lấy lá bùa: "Được được, nhưng

hiện

tại mình

không

có nhiều tiền như vậy, trước tiên thiếu cậu mấy ngày."

Chúc Ương nhún vai ngược lại

không

nói

gì, những người này thiếu tiền ai cũng

sẽ

không

dám thiếu

cô.

Sau đó Tạ Tiểu Manh cũng lắp bắp

nói

: "Cái đó, cũng cho mình

một



đi!"

Loại lá bùa này là chính là vật phẩm thường thấy nhất ở cửa sổ trao đổi trước khi vào mỗi vòng chơi, ở trong tay người chơi mới còn có chút tác dụng, nhưng càng về sau

thì

tác dụng liền có hạn.



mua quà tặng cho người mới

thì

có hai lá, nhưng

không

bằng

nói

thứ quan trọng trong quà người mới chính là là bùa qua cửa, loại bùa chú cấp thấp này chẳng qua là nhân tiện tặng kèm.

Có thể làm cho quỷ quái cấp thấp ăn đau, nhưng ngay cả bà chủ nhà mới

hiện

hình hai ngày cũng

không

chết mà chỉ bị bỏng mặt đau đớn mấy ngày, cho chút thời gian là có thể khôi phục.

Cho nên người chơi bình thường cũng

sẽ

không

dùng điểm đổi quá nhiều lá bùa này,

không

có lời! Có dư điểm

thì

không

bằng

đi

thăng cấp thể chất cùng kỹ năng còn hơn.

Nhưng đồng thời loại này lá bùa cũng

không

thể thiếu, bởi vì quy tắc thương tổn được quỷ quái hơn nữa qua cửa đánh giá

sẽ

thăng cấp

một.

Cho nên tất cả người chơi đều là tính toán tỉ mỉ sử dụng.

Nhưng dù trong tay Chúc Ương có rất nhiều thứ đồ chơi này, có thể sử dụng đến cũng có hạn, chính bản thân



có kỹ năng, nhiều khi nhớ tới có thể dùng lá bùa,

đã

ngược đãi quỷ đến gần chết rồi.

Thấy bộ dáng sợ sệt của Tạ Tiểu Manh, cũng

không

hẹp hòi, trực tiếp đưa cho



ta. Coi như mua cái an tâm.

Từ trong nhà Lâm Xuyến ra ngoài,

đi

xuống lầu Chúc Ương liền thấy Lộ Hưu Từ mở cửa xe chờ ở cách đó

không

xa.

Chúc Ương

thật

hài lòng,

đang

ghét bỏ gọi xe phiền phức, quả nhiên người hầu có mắt nhìn nhất

trên

thế giới này chính là

anh.



đi

tới, hỏi: "A Tân đâu? Nó có thể để

một

mình

anh

đi

ra ngoài sao?"

Lộ Hưu Từ cười

nói: "không, cậu ta sợ

một

mình

anh

ra cửa liền bắt cóc em chạy

đi. Cho nên

anh

thừa lúc cậu ta

đi

vào phòng rửa tay khóa cửa phòng lại."

"Ha ha ha...,

anh

thật

thiếu đạo đức." Chúc Ương cũng có thể tưởng tượng em trai ở nhà

đang

tức đến nổ phổi thế nào.

Lộ Hưu Từ

không

cho là nhục trái lại cho là vinh quang

nói

: "Cho nên chúng ta mới xứng đôi như vậy."

Chúc Ương vui vẻ, túm cổ áo của

anh

hôn lên. Bầu

không

khí xung quanh hai người trong đêm tối giống như sấm sét và núi lửa.

Tạ Tiểu Manh biết mình hôm nay

đã

hoàn thành công dụng cầm giỏ xách cùng nhiều loại can đảm có ích khác,

hiện

tại cũng nên xong việc rút lui rồi.

Mắt thấy hai người này

không

chú ý người dư thừa khác, chỉ đành phải chấp nhận trở lại

trên

lầu của Lâm Xuyến, bất chấp



ta thế nào lấy chìa khóa xe chạy về nhà.

Chúc Ương lên xe, câu đầu tiên chính là

nói

Lộ Hưu Từ

không

cần lái xe về nhà.

Lộ Hưu Từ kinh ngạc nhìn

cô, liền nghe



nói: "Trong nhà có trẻ em,

không

thích hợp phóng ngựa."

Lộ Hưu Từ

đã

quen với cách xưng hô kỳ quái của



dùng cho mình, nhưng khi

anh

cùng



chính thức quen nhau

đã

tặng ngựa, cái cách

nói

này liền lượn quanh

không

qua rồi.

Lần này

anh

tới đây vốn là muốn xác định chuyện tái hợp liền coi là

không

tệ,

không

nghĩ tới lại còn có chuyện tốt như thế.

Hô hấp của

anh

nặng nề, hầu kết giật giật, liền đánh tay lái đổi đường.

"Khách sạn?"

"không

thích khách sạn!" Chúc Ương

nói

: "đi

tới chổ của

anh

đi."

Lộ Hưu Từ cứng đờ, liền nghe Chúc Ương cười

một

tiếng: "anh

giả làm Lục Tân đối với bất cứ chuyện gì trong trường học cũng hiểu

rõ,

không

tới cuối cùng em cũng

không

nghi ngờ tới

anh

không

phải là sinh viên ở đây."

nói

xong tiến tới bên tai của

anh: "Thường hay chạy tới bên này vụиɠ ŧяộʍ rình xem em đúng

không? Những thứ kia cũng

không

phải là để người bình thường hỏi thăm là có thể biết."

Sau đó liếʍ liếʍ lỗ tai của

anh, khiến cho cả người

anh

căng thẳng đến nổi da gà, lúc này mới ngồi lại: "Em

đã

nói

anh



một

tên biếи ŧɦái mà? Em nhìn người luôn luôn

không

sai được."

"Nhưng như thế em cũng muốn ở cùng với

anh." Lộ Hưu Từ nhìn



một

chút, nghiêm túc

nói.

"Phải, chuyện này đủ để

anh

kiêu ngạo cả đời."

Xe nhanh chóng

đi

tới chỗ của Lộ Hưu Từ,

không

nghĩ tới chính là cách biệt thự của Chúc Ương cũng

không

xa.

trên

ban công có chiếc ống nhòm, Chúc Ương

đi

qua xem thử

một

chút, phương hướng chính là nhắm ngay ban công của mình, vừa lúc là chỗ có thể nhìn thấy



phơi nắng uống cà phê nghe nhạc.



còn thích thường ở chỗ này thả lỏng, nhiều khi ở đó chính là nửa ngày.

Vào lúc này Chúc Ương còn nhìn thấy cửa sổ phòng khách

không

có kéo rèm cửa sổ, em trai của



cầm điện thoại di động

đang

tức nổ phổi gọi điện thoại, cũng

không

biết làm thế nào ra khỏi phòng vệ sinh được.

một

giây kế tiếp Chúc Ương liền nghe được tiếng chuông điện thoại di động của mình, nhưng Lộ Hưu Từ

đã

cầm lên giúp



trước

một

bước, nhấn nút tắt máy.

Chúc Ương chỉ chỉ ống nhòm: "Đây là người tang vật công cụ gây án mà

anh

cũng giữ lại sao?

không

ai hạn chế

anh, ngược lại

anh

càng ngày càng

không

chú ý rồi."

Lộ Hưu Từ ôm lấy

cô: "Chính em thả dây cương, cũng liền

không

trách được

anh

xông tới gây họa, chuyện cũng

đã

như vậy, em còn có thể làm sao?"

Chúc Ương đẩy

anh

đi

vào, vén áo của

anh

lên, quả nhiên thân thể bền chắc xinh đẹp càng thành thục hơn so với thời thiếu niên.

Chúc Ương cũng

không

nhịn được liếʍ liếʍ môi

trên: "Có thể làm

không? Ngựa hoang cỡi bỏ dây cương đương nhiên phải khống chế lại

một

lần nửa."

Tóm lại

một

buổi tối này, Chúc Ương làm cho người ta thấy được đủ loại màn cưỡi ngựa, phòng khách ghế sa lon cửa sổ sát đất phòng tắm phòng bếp.

Giống như chỗ nào cũng có thể phóng ngựa.

Làm người chơi trong trò chơi, tố chất thân thể

không

thể so sánh nổi cùng người bình thường, đây

thật

đúng là --

Tóm lại nếu là phòng ở nhà này có ý thức cũng xấu hổ hận

không

thể kêu chủ bán mình

đi.

Sau khi kết thúc Chúc Ương kéo thân thể mệt rã giống như bị xe ngựa nghiền nát xương, mặt thẫn thờ

nói

: "Chuyện gì xảy ra?

không

nên vậy?

không

thể vậy?"

Lộ Hưu Từ vừa xoa bóp thoa thuốc cho

cô, vừa ngượng ngùng

nói: "Cũng, cũng

đã

rất nhiều năm rồi, thân thể cũng phải thích ứng lần nửa?"

Chúc Ương

nói

: "Cái trò chơi rách này cũng chưa có sản xuất cái thuốc hay kẹo gì làm cho người ta trong nháy mắt bình phục lại sao?"

"Em có hiểu lầm gì với trò chơi sao? Nó có thể trợ giúp thân thể như vậy sao?"

"Sao

không

được?" Chúc Ương cứng cổ

nói

: "Còn cố ý đưa em tới nhà nông vui chơi mười ngày đó."

Lộ Hưu Từ cười đè áp

trên

người

cô: "Sáng sớm hôm qua người nào còn oán trách với

anh

đó là nơi núi sâu nghèo khổ?"

Tuy

nói

quá lâu

không

có gì kia, có chút hiểu sai đối với sức chịu thích ứng của mình, nhưng chiều nay Chúc Ương vẫn rất sung sướиɠ.

Cho nên ngày thứ hai về đến nhà, tâm tình cũng

không

tệ.

Nhưng về đến nhà, trong nháy mắt mở cửa ra, thấy Chúc Vị Tân đỏ mắt đen mặt nhìn chằm chằm bọn họ,

trên

mặt đắc ý liền

không

thể

không

thu liễm.

Chúc Ương vội vàng

đi

qua ôm lấy cậu, nâng mặt của cậu lên xoa vài cái: "Ai da, cún con ngoan ngoan, đây là thế nào? Mắt đỏ như vậy, ngủ

không

ngon sao?"

Chúc Vị Tân lấy tay của



ra, há mồm liền tố cáo

nói

: "Em cũng biết

anh

ta vừa vào cửa

thì

hai ngươi

sẽ

gặt em qua

một

bên, em tới tìm chị đó, sao chị có thể đối với em như vậy?"

"Tối hôm qua hai người làm cái gì

đi? Có cái gì chơi vui các người cũng gạt em ra

một

bên? Ba người cùng nhau

thì

không

thể chơi sao?"

"Này, cái này

thật

đúng là

không

thể." Khóe miệng Chúc Ương co giật.

Chúc Vị Tân tức đến suýt khóc: "Ghét bỏ em đúng

không? Bây giờ em liền

đi."

nói

xong xoay người liền

đi

ra cửa, Chúc Ương cũng

không

để ý tới nghiêng chân ngồi

trên

ghế sa lon, Lộ Hưu Từ

đi

mở tủ lạnh lấy nước trái cây cho

cô.

Chúc Vị Tân ở ngoài cửa đợi chừng năm phút,

không

có chị mình đau lòng chạy đuổi theo cậu, trong lòng lúng túng, yên lặng từ ngoài cửa

đi

vào, làm bộ mình chưa từng

đi

ra ngoài.

Chúc Ương thấy cậu: "đã

về rồi? Làm bữa sáng

đi, chị còn chưa ăn nửa."