Chương 5

Tanjirou không biết làm gì ngoài việc trố mắt ra nhìn.

"Đừng đứng đực ra đó nữa! Ta không dư hơi bảo vệ ngươi đâu!"

Charlotte hoạt động cổ tay một chút, nhìn về phía Susamaru cười cười.

"Mấy quả bóng gỗ của ngươi thật là phiền!"

Charlotte chẹp miệng, lao nhanh về phía Susamaru, chỉ lướt qua liền cắt đứt một nửa số tay của cô ta.

"Đồ khốn!"

Susamaru có vẻ cáu giận nhưng dù sao cô ta cũng là Oni, mấy cánh tay rất nhanh liền mọc lại như mới.

"Xem ra phải cắt cái đầu của ngươi xuống rồi!"

"Đừng mơ mộng hão huyền nữa! Chịu chết đi!"

Susamaru dùng toàn lực ném sáu thủ cầu về phía Charlotte, khanh khách cười lên. Charlotte hơi chán nản nhìn về phía mấy quả bóng của Susamaru, tuy cô không thể khiến chúng dừng lại nhưng né tránh chúng thì đối với Charlotte hoàn toàn không thành vấn đề.

"Ngươi thật nhàm chán! Chỉ biết ném bóng, chẳng còn trò gì khác!"

Charlotte tiếc nuối than nhẹ một câu, cô dùng tốc độ nhanh nhất của mình, vọt tới trước mặt Susamaru. Cô ta có vẻ hoảng hốt, loạng choạng lui lại vài bước, ý đồ muốn tạo khoảng cách để tiếp mấy thủ cầu. Charlotte sao có thể để Susamaru toại nguyện, chỉ thoáng chốc cô đã xuất hiện ở phía sau cô ta, Charlotte dơ tay trái lên, dứt khoát chém xuống.

"Ngươi rốt cuộc là thứ gì?"

Susamaru nhìn thân xác không đầu của mình đổ ập xuống đất, đầu cô ta còn đang nằm trong tay Charlotte. Với tất cả sự phẫn nộ và không cam lòng, Susamaru gào lên, đôi mắt hằn lên tơ máu. Charlotte nâng đầu Susamaru lên ngang mặt mình, cười với cô ta một cái, sau đó mấp máy môi.

"Tạm biệt!"

Sau khi lấy mẫu máu của Susamaru xong,mặt trời đã lên cao, cái xác bắt đầu tan rã thành những mảnh tro bụi.

Mọi người đều đã xuống tầng hầm, chỉ còn lại Charlotte và Tanjirou ở phía trên, cậu nhìn nơi Susamaru chết một lúc mới quay người muốn xuống dưới. Thấy Charlotte vẫn cứ đứng đó không nhúc nhích, Tanjirou kéo kéo tay áo cô, hỏi

"Chị Charlotte! Chị không định xuống dưới sao?"

"Không cần! Ta sẽ chờ ở đây!"

Charlotte cúi đầu nhìn nhìn bàn tay đang túm lấy tay áo mình, cũng không gạt nó ra, cô nhàn nhạt đáp lại rồi quay mặt về phía ánh mặt trời. Tanjirou nhìn hình ảnh yên bình ấy, lẳng lặng nhẹ nhàng rời đi, cố không làm ồn đến Charlotte ngắm cảnh.

Tiếp theo bọn họ sẽ đi về hướng Nam Đông Nam, còn chưa khởi hành được bao xa, trên một cánh đồng, Tanjirou và Charlotte nghe được một tiếng khóc thảm thiết vang lên ở phía trước. Một thiếu niên tóc vàng đang quỳ dưới đất, hai tay ôm chặt lấy thiếu nữ đứng trước mặt mình, khóc lóc nói năng loạn xạ. Một con chim sẻ từ bên đó bay lại đây, đậu trên tay Tanjirou chíp chíp kêu lên, như đang kể cho cậu nghe về sự việc quái đản đang diễn ra ở phía trước, Tanjirou gật đầu mấy cái, tiến lên lôi cổ thiếu niên tóc vàng ra khỏi thiếu nữ.

Thiếu nữ mang vẻ mặt hạnh phúc cúi người nói cám ơn với Tanjirou, nhưng có vẻ tên tóc vàng không chịu buông tha cho cô ấy, sống chết bám lấy con gái nhà người ta để rồi ăn mấy cái tát. Thiếu nữ đó đi rất xa rồi, cậu ta vẫn gào thét không ngừng, còn trách móc Tanjirou gì đó, Charlotte vốn định không can thiệp vào mấy việc ngu ngốc như thế này, nhưng sự yên tĩnh của cô đã bị tên tóc vàng này phá không còn một mảnh.

"Ồn quá đấy! Câm miệng đi!"

Dường như lần đầu tiên thấy Charlotte tức giận, Tanjirou nhìn chằm chằm vào cô. Thiếu niên tóc vàng là đối tượng bị nạt nộ nên cũng dời mắt sang người vừa mắng mình. Hai thiếu niên nhìn Charlotte như sinh vật lạ, có ngạc nhiên có sợ hãi, sinh động vô cùng.

"Chúng ta tiếp tục lên đường!"

Hài lòng với sự yên tĩnh này, Charlotte lại trở về biểu tình lạnh nhạt trước kia.

"Chị ấy luôn như vậy nhưng không có ý xấu, cậu đừng để bụng!"

Tanjirou nói nhỏ với thiếu niên tóc vàng.

"Không sao mà! Tôi là Zenitsu!"

"Tôi là Tanjirou! Chị ấy là Charlotte! Cho cậu này!"

Hai thiếu niên chia nhau một gói cơm nắm, hài hoà hơn trước không ít.

"Chúng ta không chia cho chị ấy sao?"

Zenitsu thấy Tanjirou không tiếp tục chia cơm nắm mà cứ thế ăn liền tò mò hỏi.

"Chị ấy đã ăn trước rồi! Cậu ăn đi!"

Zenitsu nói mới nhớ, Tanjirou vẫn chưa hỏi Charlotte về chuyện xảy ra ở nhà cô Tamayo, việc cô gắn cái tay bị đứt lại và cả những việc khiến cậu thắc mắc trước đó nữa, dù sao Charlotte không phải là Oni, đây là điều mà Tanjirou chắc chắn nhất.

Bọn họ đi xuyên qua bìa rừng, giữa rừng là một căn nhà gỗ hai tầng, trông khá là khang trang. Ngay sát chỗ họ đứng là hai đứa trẻ, một nam một nữ. Đứa con gái chỉ khoảng 4 đến 5 tuổi, đứa con trai có vẻ lớn hơn, 9 hay 10 tuổi gì đó. Sau khi hỏi thăm từ hai đứa trẻ, Tanjirou biết được ngôi nhà này có Oni, anh trai của hai đứa nó bị bắt đến đây từ đêm qua.

"Có mùi máu tươi, còn rất nồng!"

Charlotte nhíu mày nhìn về phía tầng trên của ngôi nhà. Quả nhiên chỉ vài giây sau, một người đàn ông bị ném ra từ cửa chính của tầng hai, cơ thể người ấy đầy máu, rơi xuống còn bắn đầy ra nền đất.

Hai đứa trẻ hoảng sợ hét lên ôm chặt lấy nhau. Tanjirou vội chạy tới đỡ người đàn ông đó lên, anh ta mấp máy nói được vài câu rồi ngừng thở. Tanjirou quyết định để cái hộp gỗ cậu cõng Nezuko lại để bảo vệ hai đứa trẻ, bản thân thì cùng Charlotte và Zenitsu tiến vào trong. Zenitsu cứ khóc lóc không ngừng khiến Charlotte phiền tới nỗi muốn gϊếŧ chết cậu ta. Hít sâu một hơi, cô nhìn Tanjirou, giọng dứt khoát

"Ta sẽ chờ các ngươi ở bên ngoài!"

Rồi đi thẳng không quay đầu lại, cô sợ ở thêm vài phút nữa cô sẽ không nhịn được mà khâu miệng Zenitsu lại mất. Charlotte quay lại nơi Tanjirou đặt cái hộp, cô không thấy hai đứa trẻ đâu cả.

"Phiền quá đi mất!"

Charlotte nhanh chóng tìm một vòng xung quanh căn nhà, nhưng vẫn không thấy chúng đâu cả.

Chẳng lẽ hai đứa nó vào bên trong rồi?

Thôi, trẻ nhỏ phải tự học hỏi thì mới giỏi lên được.

Charlotte ngồi xuống ngả lưng vào một gốc cây, nhắm mắt nghỉ ngơi, bên cạnh cô là cái hộp của Nezuko.