Chương 6

Thành Đức nữ hoàng dường như rất mãn ý, cho phượng hậu một cái nhìn ôn nhu, sau đó hơi nâng cằm lên, đang định tuyên bố chính thức khai yến hội, không ngờ bị một tiếng cười đùa đánh gãy.

“Ha ha,… bổn sứ nghe nói, Thành Đức nữ hoàng sủng ái Nhã vương điện hạ, nhưng không nghĩ tới lại sủng ái đến mức này.”

Phong Khinh Nhai nghe được lời này, đôi mắt lười biếng trầm xuống, tay đặt trên tay vịn hoàng ỷ, dáng vẻ tựa như buồn ngủ, sau đó nhìn thấy một nữ tử ăn mặc như người ngoại tộc đứng lên từ trong hàng người ngồi hai bên của tiệc rượu.

Tuổi tác nữ tử cùng nàng tương đương nhau, dáng người cao gầy, dung mạo thanh lệ, mắt phượng hẹp dài, trong từng cử chỉ lộ ra cao quý, chỉ có điều trong đôi mắt phượng anh khí kia lại hơi có chút mờ mịt.

Phong Khinh Nhai đánh giá xong thì thu hồi tầm nhìn, đi đến một kết luận. Không có ý tốt! Hơn nữa còn nhắm tới nàng. Chỉ là không biết người không có ý tốt này là vì nhằm vào nàng mà đến đây sao?

Nàng cụp mắt xuống, không chút nhã nhặn đánh một cái ngáp thật to, vẻ mặt tràn đầy không vui tức giận nhìn nữ tử kia, nói với Thành Đức nữ hoàng: “Mẫu hoàng, người này là ai? Người một nhà chúng ta nói chuyện đâu đến lượt ai xen miệng vào!”

Ngữ khí xẵng giọng tựa như một hài tử không hiểu chuyện, nhưng vào trong tai người có tâm, lại có thể đọc ra một ý tứ khác.

Thành Đức nữ hoàng cúi đầu trầm ngâm nhìn nữ nhi của mình, giây lát sau liền cười khẽ: “Nhai Nhi, không được vô lễ, vị này là đặc sứ của Băng Viêm quốc, đến để chúc mừng lễ thành niên của con.”

“Vậy sao?” Phong Khinh Nha gợi lên ý cười, không dám nhìn thẳng vào đôi ưng mâu đó, sự nghiên cứu tìm tòi trong đó khiến cho nàng cảm thấy bất an. Dù sao cũng là một bậc vương quân, tâm tư chắc chắn phải hơn người, nếu như để nàng ta nhìn ra được điều gì, thì kế hoạch làm sâu gạo của nàng e là bị đổ bể rồi, “Vậy đặc sứ đến đây đem cho bổn vương lễ vật gì đây?” hàng mày lộ vẻ ngang ngược, hống hách nói: “Bổn vương trước nói rõ, vật không quý trọng bổn vương sẽ không thu nhận!”

Băng Viêm quốc, một vương quốc du mục phương Bắc.

Sử sách Thiên Phượng ghi chép, trăm năm trước Băng Viêm quốc là một quận thuộc hoàng triều Thiên Phượng, nhưng hoàng thất Thiên Phượng đương thời vì xảy ra tranh chấp mà phát sinh nội loạn, bộ tộc thiểu số lúc đó nhân cơ hội tự lập vi vương, kiến lập Băng Viêm quốc. Sau khi cục diện hoàng triều Thiên Phượng được ổn định, Nguyên Khâm nữ hoàng đương thời đã nhiều lần phái người bình loạn, tuy nhiên, do địa hình Băng Viêm quốc ở nơi lạnh giá khắc nghiệt, quốc dân dũng mãnh thiện chiến nên cũng không thành công, cuối cùng chỉ có thể để mặc nó phát triển, trải qua trăm năm phát triển, quốc lực của Băng Viêm quốc ngày càng vững mạnh, nhiều lần gây hấn.

“Đương nhiên.” Vị đặc sứ cười hào sảng nói, “Tệ quốc mặc dù đông hàn khắc nghiệt, sản vật hiếm ít, nhưng để lấy ra một hai đồ vật quý trọng cũng không phải khó khắn gì.” Nàng ta vừa dứt lời, đôi mắt mờ sương quét qua Phong Khinh Nhai đang mơ màng buồn ngủ một cái, một tia kỳ dị xẹt qua, lớn tiếng hô to với thủ hạ phía sau: “Người đến, mang lễ vật lên đây!”



Người thị vệ trung niên lập tức lĩnh lệnh, đi ra đại điện.

Phong Khinh Nhai bắt được tia kỳ dị xẹt qua kia, ngồi thẳng người lại, sau đó nhìn thấy tên thị vệ trung niên kia mang theo hai nữ tử lực lưỡng mặc trang phục Băng Viêm quốc khiêng một cái rương đi vào đại điện.

Phong Khinh Nhai dán mắt vào cái rương dài một mét, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt hờ hững tựa như bầu trời đêm sâu thẳm không thấy đáy.

Đặc sứ Băng Viêm quốc híp mắt phượng hẹp dài, nụ cười kỳ dị nhìn Thành Đức nữ hoàng, nói: “Nữ hoàng bệ hạ, bổn sứ đảm bảo, không chỉ Nhã vương sẽ thích lễ vật này, mà ngay cả nữ hoàng bệ hạ cũng sẽ thích, đặc biệt là Hiền quý quân điện hạ.”

“Vậy sao?” Phong Khinh Nhai dáng vẻ lười biếng đứng dậy, chậm rãi đi về phía đặc sứ, từng bước từng bước đi chậm rì rì, tựa như một bước đi cũng hao phí rất nhiều sức lực.

Thái độ thờ ơ như vậy khiến cho đặc sứ Băng Viêm có chút không vui, đôi mắt phượng hẹp dài càng thêm nheo lại, tựa như chỉ còn là một đường thẳng, nàng ta chắp tay, thái độ khinh nhẹ nhìn Phong Khinh Nhai, không chút kiêng nể khıêυ khí©h nói: “Bổn sứ đến quý quốc, nghe được nhiều nhất là tin đồn về Lười vương, hôm nay gặp được, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt!”

Thành Đức nữ hoàng nghe được lời này, giữa hàng mày uy nghiêm nổi lên sự phẫn nộ, nhưng cũng không nói gì mà chỉ nhìn về phía Phong Khinh Nhai, đôi mắt trở nên sâu thẳm.

Phong Khinh Nha dường như không nghe ra được sự trào phúng trong lời nói của đặc sự Băng Viêm, biểu tình thong dong bình tĩnh, cước bộ cũng không tăng nhanh, nàng nhìn đặc sứ Băng Viêm, đôi mắt đẹp chớp chớp, hàng mi mảnh dài che đi tinh quang xẹt qua trong đáy mắt, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra ý cười vui vẻ, nói: “Thật sao? Xem ra bổn vương cũng khá nổi tiếng nhỉ.”

Đặc sứ Băng Viêm dường như không ngờ nàng sẽ có phản ứng như vậy, nàng ta vốn dự liệu rằng nàng sẽ không có gan đáp trả, ít nhất cũng nên biểu hiện biểu tình phẫn nộ, nhưng như thế này… phượng mâu bất chợt trừng lên, nhìn chằm chằm vị Nhã vương so với nam nhân còn đẹp hơn này. Nàng thật sự giống như lời đồn ngoài kia là lười biếng thành tính, ngu xuẩn vô năng sao, hay là…

Trong mắt Phong Khinh Nhai khẽ đảo, thản nhiên đối diện, khóe miệng vẫn treo nụ cười nhàn nhạt như cũ.

Nực cười, nàng đã giả trang mười năm, há có thể vừa gặp mặt liền bị nàng ta nhìn ra? Hơn nữa, nàng có thể nói rằng đây không hề là giả trang! Đây chính là phương thức sinh hoạt của Phong Khinh Nhai.

Đặc sứ Băng Viêm nhìn vẻ thản nhiên trong mắt nàng, trong lòng chợt nổi lên một loại chán ghét, hai tay siết chặt thành quyền, mắt phượng vụt qua một tia nham hiểm.

Chán ghét!



Đối với vị Nhã vương chưa từng gặp mặt qua này, lúc đó, trong lòng chỉ có một cảm giác duy nhất đó là chán ghét! Mà những người khiến cho nàng ta sinh ra cảm xúc chán ghét đều đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa rồi!

Nhã vương! Phong Khinh Nhai…

Trên thế giới này, có vài người, dù mới chỉ là lần đầu tiên gặp mặt cũng có thể sinh ra sự chán ghét, giống như hai người là kẻ địch trời sinh vậy!

Một đoạn đường ngắn ngủi lại có thể đi đến bước này, đối diện với sự chế giễu của sứ giả ngoại quốc cũng không có chút tự giác phản kháng nào.

Người như vậy chỉ có thể là Nhã vương của hoàng triều Thiên Phượng!

Chúng đại thần tại hiện trường đều là bộ dạng phẫn nộ mà không dám phát tác. Họ thực sự không hiểu vì sao Thành Đức nữ hoàng lại có thể sủng ái Nhã vương này như vậy, cho dù là vì Hiền quý quân, nhưng nữ hoàng cũng không phải là loại đế vương ngu đần yêu nam sắc.

Dưới tình hình này, đến Thành Đức nữ hoàng đang ngự trên hoảng ỷ cũng âm thầm lắc đầu.

Nữ nhi này của nàng ta...

“Bệ hạ.” Thanh âm ôn nhu của Hiền quý quân vang lên, bàn tay mềm mại phủ lên trên tay nữ hoàng, tự trách nói: “Đều là tại ta chiều hư hài tử...” chỉ có điều trên khuôn mặt phong hoa tuyệt đại không có chút buồn khổ nào.

Nữ hoàng nghe lời này, trong mắt hiện lên sự đau lòng, nắm lại tay hắn, khoan dung nói: “Chuyện này không liên quan đến chàng, nếu như năm đó không phải trẫm...”

“Bệ hạ, chuyện này không có một chút gì liên quan đến người!” Hiền quý quân vội vàng ngắt lời nàng ta, trên gương mặt nở nụ cười nhạt, “Mọi chuyện đều đã qua rồi, Nhai Nhi hiện tại rất tốt, thật sự rất tốt!”

Mặc dù nữ nhi không có phong phạm mà hoàng thất nên có, nhưng cũng vì như vậy mà Nhai Nhi của hắn mới được sống tốt! Hắn chỉ cần nàng được bình an! Chỉ cần bình an là tốt rồi!