Chương 2: Ăn đạn thay cơm

“Buổi đầu gặp mặt lại mà phu nhân muốn đâm chết ông xã của mình sao?”

“Coi chừng tôi thiến anh bây giờ.”

Phí Sắc vừa bị hắn kìm hãm tay lại, vừa bị con dao kề ngay cổ hăm dọa đành đứng im bất động, nhưng con ngươi đen láy vẫn chăm chú nhìn vào cái bóng hằn rõ ở trên tường. Lời lẽ của cô vô cùng sắc lạnh.

Ây da, đã lâu rồi mà miệng lưỡi cô vẫn muốn lẹm đi da thịt kẻ khác, hắn vẫn thích đấy nha!

Chắc chắn người khác sẽ run sợ với câu nói vừa rồi của cô, nhưng Cổ Vị Nghiêm thì khác. Hắn có vẻ rất là hứng thú khi cô mở miệng nói câu đấy đầu tiên khi gặp lại mình.

Đôi tay từ buông lỏng con dao, hắn ngang nhiên choàng tay qua eo Phỉ Sắc, siết lại thật chặt.

“Mạnh miệng thế sao? Sao em không thử đâm chỗ khác mà nhất quyết là ngay tim tôi vậy?”

“Tôi tiễn anh đi sớm một chút, đê tiện, da^ʍ tặc,…”

Phỉ Sắc cảm nhận eo mình có bàn tay thô lỗ đang chạm vào, cô vùng vẫy càng nhiều, hắn lại kẹp càng chặt.

Những câu chửi của Phỉ Sắc hoàn toàn không thấm nổi vào đầu của Cổ Vị Nghiêm. Ngược lại, hắn càng khoái chí bật cười thành tiếng:

“Phu nhân của tôi, cái miệng xinh xắn đáng yêu này chỉ nên hầu hạ tôi cho tốt, không phải để em nói mấy lời lẽ xấu xa đó nhé.”

“Cầm thú, anh có phải Đại tá không vậy? Anh buông tôi ra, buông ra.”

Cho dù cô có tàn nhẫn, máu lạnh như thế nào nhưng một lần nữa đứng trước người đàn ông này, cô lại không kìm chế được những lời lẽ tục tĩu kia.

“Đại tá là tôi, Cổ Vị Nghiêm là tôi. Em có cần kiểm chứng lại không? Chạm vào nơi đây xem, còn vết tích em để lại đấy.”

Cổ Vị Nghiêm nổi hứng trêu đùa, hắn buông con da xuống, xoay người ép cô lại đối diện mình, bàn tay to lớn trong lớp găng tay màu đen bắt lấy tay cô đặt lên bụng.



Ba năm trước trong một lần truy bắt Cổ Vị Nghiêm, hắn đã vô ý giở trò mèo vờn chuột, kết quả là bị cô đâm một nhát ngay bụng rồi bỏ chạy. Bao năm qua hắn luôn tìm kiếm, bây giờ chính là thời điểm tốt để hắn một lần nữa chơi tiếp, nhưng con mèo lần này là hắn.

Tay của Phỉ Sắc truyền đến hơi ấm ngay bụng, cô vẫn cảm nhận rõ vết sẹo lớn qua lớp áo mỏng.

Phỉ Sắc cô xót sao? Tuyệt đối không!

Phỉ Sắc không chậm trễ thời cơ, từng eo rút ra một cây súng được giấu kín ngay thắt lưng, hướng về tim hắn.

Nhưng Cổ Vị Nghiêm cũng không thua kém, cây súng lục từ lâu đã được đặt lên chính giữa trán cô.

Cổ Vị Nghiêm cười, nụ cười thật hạ lưu, cao ngạo. Hắn ra vẻ cực kỳ thách thức:

“Phu nhân à phu nhân, một là hai ta cùng đồng quy vô tận, hai là ngoan ngoãn ngồi xuống tôi đút cơm cho em ăn.”

“Em thừa biết khẩu súng em mang theo và cây súng của tôi, cái nào sẽ bắn nhanh hơn mà?”

“Hay em muốn ăn đạn thay cơm?”

Phỉ Sắc trừng mắt hạnh liếc hắn, bộ mặt này cô không thể vờn được nên đành miễn cưỡng hạ súng, buông tay để khẩu súng của mình rơi tự do trên nền đá, chân lùi lại vài bước.

Coi như là hắn giỏi, lần sau sẽ không dễ dàng để hắn bắt được nhược điểm.

“Hừm, vậy mới ngoan chứ! Để ông xã của em giúp em ăn cơm nhé? Nghe đâu em bướng không chịu ăn thì phải…?”

Cổ Vị Nghiêm hài lòng nhìn biểu hiện của cô, hắn rút súng gác vào thắt lưng trái, cẩn thận với biểu hiện của cô.

Nhìn gương mặt đã ngồi bệch dựa vào tường đá, không thèm quan tâm đến hắn nữa liền vỗ vỗ hai tay. Lặp tức Lý Phục ở sau lưng đang run run hai tay, bê khay thức ăn đặt xuống đất.