Chương 1: Gặp lại nhau trong tù

Từng hạt mưa lách tách trên nền đất, bùn đất từ từ nhão ra. Bóng dáng cô gái nhỏ đang cố lếch thân mình rời khỏi cái hang bên dưới, tay cầm theo một cái túi đen nhỏ treo ngang hông.

Cô thở hắt một hơi, mệt bở hơi tai. Hướng Phỉ Sắc mở túi, bên trong rất nhiều vàng ròng. Coi như hôm nay làm ăn cũng được, đỡ phải đi gϊếŧ kẻ đã chết vì bệnh dịch này.

Mưa cũng dần lớn thêm, Phỉ Sắc chống hai tay đứng thẳng dậy. Bỗng một tia sáng chiếu thẳng vào mặt, sau đó là một cú đánh vào người khiến Phỉ Sắc ngã nhào xuống đất. Ánh mắt trước khi khép lại, cô đã nhìn thấy hắn…đã nhìn thấy được nỗi ám ảnh của cô nhiều năm trước đây, một lần nữa lại xuất hiện.



Tỉnh dậy ở trong một trại giam, cô ngớ cả mặt không hiểu việc gì đã xảy ra. Đây là đâu? Sao cô ở đây?

Một tên lính đúng lúc vừa mở cửa sắt, hắn đem khay thức ăn đẩy đến cho cô. Phỉ Sắc không muốn ăn, cô trực tiếp hỏi tên đó:

“Đây là đâu? Tại sao tôi vào đây?”

“Tội danh gϊếŧ người cướp tài sản. Là Đại tá đã bắt giữ cô vào đây.”

“Đại tá? Đại tá nào?”

“Cổ Vị Nghiêm!”

***

“Đại tá, phu nhân không chịu ăn cơm.”



“Cứng đầu cứng cổ vậy sao? Hay là bắt cô ấy đi lao động khổ sai nhỉ?”

Tên lính cai một bên không dám ý kiến, lời của người đàn ông này chính là lệnh ở cái trại giam số 9, ai cũng bắt buộc phải tuân lệnh.

Cũng thật là lạ, cơm lành canh ngọt ở phủ không chịu, vị Đại tá này lại lặn lội đường xa đến đây chỉ để quản nguyên trại giam này thôi à? Có hơi phi lí không chứ?

Còn bắt mọi tên lính ở đây gọi cô gái tội danh gϊếŧ người đó bằng hai từ “Phu nhân”.

Thật là đáng sợ!

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, có chết anh ta cũng chẳng dám mở lời hỏi.

“Đại tá, vậy bây giờ ta phải làm sao để phu nhân ăn đây ạ?”

“Cậu thử để cô ấy chém vài nhát đi, hay đánh, đấm vài cái có lẽ cô ấy sẽ khuây khỏa tâm hồn mà ăn cơm.”

Cổ Vị Nghiêm nhếch nhẹ một bên chân mày, ánh mắt lạnh xoẹt ngang thân hình tên lính cai trước mắt, bất quá lại nở một nụ cười ranh ma khó lường.

Tên cai ngục - Lý Phục nghe xong cũng lạnh toát hết cả mô hôi, anh ta đứng yên như trời trồng không dám nhìn vào đôi mắt của hắn.

Lòng không ngừng gào thét, lão nô hắn muốn vợ ăn cơm mà lại bắt anh ta ra để hung thủ gϊếŧ người hàng loạt chém sao? Thôi để anh ta tự tử có lẽ đầu thai sớm hơn là bị cô chém…

“Thôi thì để tôi đến bón cho cô ấy vậy.”



Lý Phục ngơ ngác với câu nói vừa rồi của Cổ Vị Nghiêm, hắn đang nói thật sao chứ? Lần đầu tiên nghe được vị Đại tá này lại muốn hầu hạ người khác, mà lại là một tội nhân nữa kìa?

Lý Phục một bên bưng khay thức ăn khác vẫn còn ấm nóng, lẽo đẽo theo bóng dáng cao lớn ở phía trước.

Cổ Vị Nghiêm phải nói là quá hoàn hảo xuất chúng, tuy bản tính hơi biếи ŧɦái một chút, tâm tính hơi thất thường một chút, lãnh cảm vô tình một chút thì còn lại từ xuất thân, địa vị, gia thế, gương mặt, thân hình đều phải ở mức xuất sắc!

Mà người đàn ông này cứ như bị rồ vậy, thích nhất là chơi đùa bằng dao, súng với nữ nhân kia.

Dừng bước trước căn phòng số 69, gắn bản tên Hướng Phỉ Sắc.

Cổ Vị Nghiêm bảo Lý Phục tránh ra xa một chút, hắn cầm lấy xâu chìa khoá mở cửa ra.

Cạch.

Phập.

Cánh cửa vừa mở, một con dao sắc bén phóng thẳng về phía Cổ Vị Nghiêm. Hắn nhanh nhẹn thoát được, còn bắt lấy cánh tay mảnh khảnh kia, dùng lực vào tay khiến cô buông bỏ con dao xuống tạo nên âm thanh lẻng kẻng.

Hắn cho xoay cả người Hướng Phỉ Sắc lại,để lưng cô ép sát vào l*иg ngực mình, bàn tay cầm lấy con dao còn lại kề sát vào cổ Phỉ Sắc.

Hơi thở đầy ái mụi toả ra bên vai Phỉ Sắc, Cổ Vị Nghiêm cắn nhẹ vào vành tai của cô, tâm tình biến dạng bên trong hắn chợt nổi lên:

“Buổi đầu gặp mặt lại mà phu nhân muốn đâm chết ông xã của mình sao?”