Chương 6

“Không phải vậy.” Người phụ nữ trung niên tức Hà Kim Lan không tin lời cô nói: “Tôi từng gặp bà đồng, con của chị gái lớn nhà tôi hồi bé từng đυ.ng phải đồ không sạch sẽ. Chị ấy đã mời bà đồng đến giải quyết, bà đồng đã đuổi quỷ đi!”

Quả thật bắt quỷ cũng nằm trong phạm vi nghiệp vụ của bà đồng. Nhưng Lâm Tây là một bà đồng giả hết ăn lại uống, cô biết đuổi quỷ thế nào được?

Chính vì vậy Lâm Tây lạnh mặt không nói lời nào.

Nhìn sắc mặt của Lâm Tây, Cố Dịch cũng cảm thấy có lẽ cô chỉ là một kẻ lừa đảo. Anh ta đưa chủ đề về việc đập cửa kính.

Anh ta nói: “Chúng ta đi tìm dụng cụ để đập cửa sổ đi.”

Vừa dứt lời loa phát thanh trong buồng xe đột nhiên phát.

“Thưa các quý ông quý bà.”

Âm báo của loa phát thanh lại vang lên một lần nữa.

“Phía trước là trạm Chung cư số bảy, mời các hành khách muốn xuống xe trước thời hạn thu dọn hành lý chuẩn bị xuống. Xe đang di chuyển đến ga tàu, chúng ta sắp đến Chung cư số bảy rồi.”

Tiếng loa phát thanh mở to khiến ai nấy đều sửng sốt.

Người ngồi trong xe ngơ ngác nghe loa phát thanh, đến khi loa phát thanh kết thúc Uông Siêu - người đàn ông lực lượng mặc quần áo đen mới tỉnh mộng hỏi: “Xe sắp dừng lại rồi? Chúng ta có thể xuống xe được đúng không?”

“Chung cư số bảy là chỗ nào?” Trình Vĩ - Cậu trai mặc T-shirt trắng mù mờ.

Cố Dịch có hơi kích động, anh ta vốn định mạo hiểm đập vỡ cửa kính xe để đi xuống, giờ có thể xuống xe giữa đường chẳng phải tốt hơn à?



Anh ta giơ tay lên xoa mặt, nhìn mọi người rồi nói: “Tôi sẽ xuống xe khi đến trạm, mọi người thì sao?”

Lâm Tây nhíu mày một cái, cô nhớ lần đầu tiên phát loa phát thanh đích đến là Khu giam giữ số 14, xuống xe trước khi đến đích liệu có ổn không?

Khi mọi người còn đang mơ màng, sợ bản thân nghe không rõ, Lâm Tây thấy cô có nghĩa vụ phải nhắc nhở họ: “Này, bản phát thanh lần trước mọi người có nghe không? Đích đến của chuyến xe này là Khu giam giữ số 14, xuống xe trước khi đến đích liệu có ổn không?”

“Đích đến của chuyến xe này chính là cái chết!” Cố Dịch đề cao giọng, anh ta nói: “Chuyện chúng ta gặp phải còn chưa đủ quỷ dị à? Khu giam giữ số 14 nghe thế nào cũng thấy không giống một nơi tốt lành gì, còn chung cư số 7 nghe có vẻ an toàn hơn.”

Anh ta vừa thuyết phục người khác vừa tự thuyết phục mình: “Hơn nữa chúng ta đang nghi ngờ mình đã chết, chuyến xe này dẫn chúng ta tới địa ngục à? Theo truyền thuyết sau khi chết người chết có thể hoàn hồn trong vòng bảy ngày đúng không? Nếu chúng ta xuống xe trước thời gian này có lẽ chúng ta vẫn còn có thể sống. Nếu đến đích thì đến lúc đó chúng ta nói gì cũng trễ rồi.”

Trình Vĩ - Cậu trai mặc áo T-shirt trắng và anh trai lực lưỡng mặc đồ đen cũng có chung suy nghĩ này. Cậu ta còn trẻ, lại là học sinh thể dục nên ít nhất tốc độ chạy sẽ không thể chậm hơn người khác được.

Chưa kịp nói nhiều mọi người đã cảm nhận được tốc độ xe đang chậm lại.

“Thưa các quý ông quý bà, chuyến tàu j14 đã đến khu chung cư số 7. Các hành khách xuống xe xin hãy cầm đồ của mình theo…”

Cuối cùng chuyến tàu này cũng đến trạm, mọi người nghe thấy tiếng mở cửa xe.

Bên ngoài vẫn bị sương mù dày đặc bao phủ, Lâm Tây nhìn cửa kính xe, chẳng nhẽ chuyến tàu này vẫn luôn chạy trong sương mù?

“Có ai xuống tàu nữa không?” Cố Dịch hỏi mọi người.

Ông già tóc hoa râm Kha Hoa xua tay một cái: “Tôi già rồi, sống cũng đủ rồi. Vốn dĩ tôi chính là một người đáng chết, tôi không xuống tàu đâu.”

Giang Nhược Phong cũng có chút nóng nảy, chị ấy nhìn về phía Lâm Tây. Lâm Tây có hơi bất an, chẳng biết có phải do cô tưởng tượng hay không mà từ lúc tỉnh lại đến giờ cô cứ có cảm giác có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô.



Cơ hội xuống xe bỏ qua cũng được, Cố Dịch không quản những người khác, anh ta gọi ba người định xuống tàu kia: “Đi, chúng ta xuống tàu thôi.”

Nói xong bốn người họ đi tới phía cửa, bốn người còn lại trên tàu đưa mắt nhìn họ rời đi.

Khi bóng người của họ biến mất, ngoài xe không có những tiếng kêu gào thảm thiết truyền đến.

Bởi lẽ đó nên Giang Nhược Phong có chút chần chừ, chị ấy nhìn về phía Lâm Tây: “Em không xuống xe thật à?”

Chị ấy lại nhìn về phía Diệp Miêu lệ tuôn đầy mặt: “Em cũng không xuống xe à?”

Diệp Miêu khóc nên mắt vừa đỏ vừa sưng, cô bé nghe vậy thì lắc đầu một cái. Giang Nhược Phong thấy có hơi kỳ lạ: “Em không lo mình ở lại trên tàu sẽ chết à?”

“Em… Sợ.” Diệp Miêu thút thít nói: “Nhưng em… Chết cũng không sao cả.”

Lâm Tây: “?”

Giang Nhược Phong ngơ ra: “Cái gì?”

“Hồi còn sống lúc nào em cũng bị bắt nạt, chết không chừng sẽ khá hơn.” Diệp Miêu vừa khóc vừa nói: “Ở trường học lúc nào em cũng bị bắt nạt, bố mẹ em vẫn luôn mặc kệ em, em sống không hề vui vẻ.”

Lâm Tây im lặng một lúc rồi hỏi: “Em không sợ chết mà tại sao em cứ khóc mãi vậy?”

Diệp Miêu giơ tay dùng đồng phục học sinh lau nước mắt, cô bé nói: “Em sợ quỷ mà.”

Lâm Tây: “....”