Chương 22

"Đừng lo lắng." Giang Nhược Phong là người bạn đầu tiên Lâm Tây gặp ở địa phương quỷ dị này. Cô không muốn thấy Giang Nhược Phong gặp chuyện không may. "Chúng ta cùng nghĩ biện pháp."

Giang Nhược Phong vừa lộ nụ cười khổ, bên trái đột nhiên truyền tới một tiếng động.

Quay đầu nhìn lại, là một nữ tù ngã xuống đất. Lâm Tây đã có ấn tượng với cô ta, chính là nữ tù toàn thân run rẩy mà trước đây cô đã để ý tới.

"Cộp cộp cộp..."

Nữ tù vừa ngã xuống, Byron liền xuất hiện rồi, phía sau còn dẫn theo hai giám ngục.

Ba người bọn họ đi tới bên cạnh nữ tù, cúi đầu nhìn thoáng qua. Sau đó Byron vung tay lên. Hai giám ngục kia kéo nữ tù đang nằm trên mặt đất đi, không biết là kéo đi đâu, có khả năng là mang tới phòng y tế.

Đúng lúc này, đột nhiên Byron ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng âm u nhìn về phía Lâm Tây và Giang Nhược Phong.

Hai người vội vàng quay đầu đi, giả vờ không phát hiện ra một chuyện gì, đang tập trung hết sức làm việc.

"Cộp cộp cộp..."

Cho dù là như vậy, Byron vẫn bước nhanh về phía các cô.

Đi tới bên cạnh hai người, cặp mắt màu lam hơi xám kia của Byron nhìn dò xét hai người từ trên xuống dưới, sau đó hắn chỉ vào Giang Nhược Phong.

"Cô." Giọng Byron âm trầm đáng sợ: "Cô bị bệnh rồi à?"

Giang Nhược Phong sửng sốt, nhớ tới việc buổi sáng mình giả vờ bị bệnh, vội vàng đáp: "Đúng vậy. Nhưng hiện tại tôi khỏe rồi..."

"Cho dù tôi nói gì cũng đều phải trả lời là "rõ thưa sếp"! Đột nhiên Byron rống to.

Giang Nhược Phong lại càng hoảng sợ, vội nói lại: "Vâng thưa sếp! Tôi bị bệnh rồi, nhưng hiện tại tôi đã..."



"Bị bệnh thì đi theo tôi!". Đột nhiên Byron nói.

Giang Nhược Phong sửng sốt. Cô không rõ tại sao, nhưng nhớ tới lúc nữ tù kia vừa ngã xuống liền bị kéo đi ngay, cô có dự cảm, bị mang đi không phải là chuyện tốt.

Bản dịch thuộc về Quả Chanh Màu Xanh, không reup dưới mọi hình thức khi chưa được phép.

"Thưa sếp." Giang Nhược Phong còn muốn giải thích: "Thân thể tôi hiện giờ đã khỏe..."

Nói còn chưa dứt lời đã bị động tác thô bạo của Byron cắt đứt. Hắn vươn bàn tay to ra, túm lấy tóc Giang Nhược Phong, kéo đi.

Giang Nhược Phong kêu to: "Á!"

Lâm Tây hít sâu một hơi. Cô biết nếu cô không hành động, có thể vĩnh viễn Giang Nhược Phong sẽ không trở về được.

Hầu như cô không suy nghĩ nhiều, bắt đầu Khiêu đại thần tại chỗ. Động tác quỷ dị, tiết tấu vũ đạo kỳ quái, cho dù là mặc áo tù cũng vẫn có một loại cảm giác kỳ dị.

Lần này cô có chuẩn bị, trong lúc Khiêu đại thần còn âm thầm mặc niệm: "Lừa đuổi Byron đi, cứu Giang Nhược Phong. Lừa đuổi Byron đi, cứu Giang Nhược Phong..."

Khi động tác cuối cùng được hoàn thành, cô liền tạo thành một tư thế kỳ quái, hai tay vỗ vào nhau, phát ra một tiếng vang trong trẻo.

"Chát!"

Một giây sau đó, cô liền cảm thấy thân thể lạnh như băng. Thần nhập rồi!

Giang Nhược Phong đang bị túm tóc kéo đi, đột nhiên cảm thấy da đầu buông lỏng, sau đó người ngã ra đất.

Sau khi ngã ra rồi, cô vội vàng lăn lộn, muốn đứng lên, nhưng lại thấy Lâm Tây vẫn đứng trước mắt không nhúc nhích. Dáng vẻ của cô ấy chưa hề biến đổi gì, nhưng trong ánh mắt tràn ngập tàn nhẫn và ngang ngược.

Đột nhiên Giang Nhược Phong hiểu ra. Lúc trước khi trên xe lửa, sau khi Lâm Tây Khiêu đại thần, bà chị cảnh sát ở gần bọn họ nhất liền nhập vào Lâm Tây. Kết hợp với việc Byron lúc này biến mất tại chỗ, như vậy hiện tại Lâm Tây chính là... Byron sao?

Đúng lúc này, "Lâm Tây" cử động.



Cô bắt đầu vặn vẹo cổ, phát ra những tiếng răng rắc.

Cặp mắt lạnh lẽo âm trầm kia trừng mắt nhìn Giang Nhược Phong không cam lòng một lần, sau đó bước đi rất nhanh, tiến về một hướng khác.

Nhìn "Lâm Tây" rời đi, Giang Nhược Phong đứng lên từ mặt đất. Cô hơi lo lắng. Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?

Hạng Diệu mang một cái thùng sắt đầy nước bẩn từ trong bếp ra. Mặc dù mặt hắn không thay đổi nhưng mồ hôi như mưa trên trán thể hiện ra hắn cũng không thoải mái.

Ngày hôm qua hắn cùng Tên Gầy phụ việc trong nhà bếp. Sau khi Tên Gầy chết rồi, giờ chỉ còn mình hắn phụ việc ở đây. Tất cả công việc rơi lên một mình hắn, dù là hắn cũng phải cố hết sức.

Vừa mới đổ thùng nước bẩn đi, đang muốn mang thùng không trở vào, một bóng người quen thuộc đột nhiên đi từ cửa vào, hơn nữa còn bước nhanh về hướng này.

Hạng Diệu nhìn lại, thấy đó là người mới tên Lâm Tây kia.

Hắn không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng cũng không phải loại người lạnh lùng không chút nhân tính. Càng huống chi đối phương là người mới lần đầu tiến vào phó bản, cho nên Hạng Diệu liền đi tới.

Hắn chắn trước người "Lâm Tây", giọng điệu không tốt, nói: "Không ở chỗ làm việc của cô đi, chạy loạn làm gì? Muốn chết cũng đừng làm liên lụy tới những người khác."

Vừa dứt lời, "Lâm Tây" trước mặt liền phẫn nộ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn, sau đó vươn tay rất nhanh, túm lấy áo Hạng Diệu.

Tốc độ ra tay của cô thật sự quá nhanh, sức mạnh cũng quá lớn. Hạng Diệu bất ngờ không kịp đề phòng, bị túm khiến người lảo đảo, ngã về phía Lâm Tây.

Còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bị "Lâm Tây" đá cho một cước, quỳ rạp xuống mặt đất. "Lâm Tây" cũng móc đâu ra một cái dùi cui, quất mạnh vào mông Hạng Diệu mấy cái.

Vừa quất, cô vừa nói: "Ai cho phép cậu nói chuyện với tôi như vậy hả?! Ai cho cậu lá gan đó?!"

Quất xong, "Lâm Tây" vung tay lên. Dùi cui biến mất, sau đó cô tiếp tục đi nhanh về phía trước, nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.

Sau khi cô rời đi, Hạng Diệu quỳ rạp trên mặt đất, chưa kịp tỉnh táo lại, phần đùi và mông truyền tới đau đớn, nhắc nhở hắn vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Hắn không thể duy trì bình tĩnh nữa, ánh mắt luôn luôn lạnh như băng giờ giống như có thể phun ra lửa.