Chương 21

"Rút thăm!" Byron đặt mạnh cái hòm xuống bàn cơm.

Có kinh nghiệm từ Tên Gầy, hôm nay mọi người có vẻ do dự khi rút thăm hơn.

Vẫn là Hạng Diệu dẫn đầu, chờ tới khi có kết quả, không ngờ Giang Nhược Phong bắt được quả bóng bàn màu đỏ.

Sắc mặt Giang Nhược Phong liền tái đi trong tích tắc, còn Diệp Miêu sắp khóc tới nơi. Byron cầm dùi cui, nhìn Giang Nhược Phong không có ý tốt gì, nói: "Cô, đi theo tôi!"

Sắc mặt Giang Nhược Phong tái nhợt đứng dậy. Tất cả mọi người trầm mặc đưa mắt nhìn cô rời đi.

Diệp Miêu nước mắt lưng tròng, hỏi Lâm Tây: "Phong tỷ sẽ không..."

Lúc này giám ngục đến sắp xếp công việc cho bọn họ. Lâm Tây lại bị xếp đi làm xà phòng. Chỉ là hôm nay không có Giang Nhược Phong làm cùng cô, nhưng cô vẫn phải làm lượng công việc như nhau. Nói cách khác, một mình cô phải tải lượng công việc của hai người.

Công việc ngày hôm qua đã rất mệt rồi, công việc ngày hôm nay lại càng mệt hơn.

Lâm Tây bận tới mức tay sắp hóa thành bóng mờ. Đến lúc thật sự mệt tới thở không ra hơi, cô phát hiện ra tù nhân bốn phía đều vùi đầu làm việc. Cách cô không xa có một nữ tù, tay cô ta đang phát run nhưng vẫn làm không ngừng.

Vất vả lắm mới tới thời gian ăn trưa. Lâm Tây cảm thấy tay mình cũng sắp run rồi.

Giang Nhược Phong cũng xuất hiện ở phòng ăn. Sắc mặt cô tái nhợt, trên áo tù còn dính vết máu, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn.

Vừa tụ tập, cô liền nói ngay: "Tôi có phát hiện lớn."

"Cái gì?" Mọi người không nhịn được, châu đầu về phía cô.

"Chậm rãi nghe tôi nói đây." Giang Nhược Phong uống một ngụm nước, sau đó nói: "Thật ra ngày hôm qua tôi đã nghĩ, Tên Gầy lúc nói chuyện với người tới thăm tù liền bị phát hiện ra không phải là người cầm thăm. Cho nên tôi nghĩ, chẳng may nếu tôi rút phải quả bóng đỏ thì tôi nên làm gì? Nếu tôi không nói lời nào, có phải cũng sẽ không bị phát hiện hay không? Đồng thời nếu tôi không bị phát hiện, vậy có phải sẽ không chết không?"



Không biết chuyện gì xảy ra, giọng nói của Giang Nhược Phong là lạ.

"Sao có thể không nói lời nào?" Trương Bưu nhìn cô. "Chẳng lẽ toàn bộ quá trình đều không nói một lời."

"Như vậy khẳng định cũng không được." Đột nhiên, Giang Nhược Phong bật cười. Cô nói: "Tôi được đưa tới nơi thăm nuôi, vừa ngồi xuống, còn chưa nói gì thì tôi liền cắn rách đầu lưỡi, giả vờ hộc máu ngất xỉu."

Thảo nào trên người cô có vết máu. Thảo nào giọng nói của cô là lạ.

"Người thăm nuôi phát hiện ra không?" Lâm Tây hỏi: "Chị nói là có phát hiện lớn là cái gì?"

"Hẳn là không bị phát hiện đâu nhỉ?" Giang Nhược Phong nhớ lại tình hình lúc đó, nói: "Tôi giả vờ té xỉu, sau đó giám ngục liền tới đưa tôi đi. Bác gái tới thăm nuôi kia rất sốt ruột, cách vách kính hô to. Bà ấy hô, Viên Viên."

" Viên Viên?" Trương Bưu lập lại cái tên này.

"Đối tượng bà ấy muốn thăm tên là Viên Viên sao?

"Hẳn là thế." Giang Nhược Phong nói. "Lúc làm việc buổi chiều, mọi người hỏi thăm tù nhân xung quanh một chút, xem có tù nhân nào tên là Viên Viên không?"

Xế chiều có Giang Nhược Phong gia nhập, Lâm Tây cũng thoải mái hơn nhiều.

Hai người làm việc một lúc, Giang Nhược Phong liền nói: "Lâm Tây, em đi tới bên cạnh hỏi thăm một chút."

Lâm Tây cảm thấy năng lực giao tiếp của mình không bằng Giang Nhược Phong, vì vậy hỏi: "Tại sao không phải là chị đi?"

Giang Nhược Phong hạ giọng nói: "Chị cảm thấy bọn họ cũng bất bình thường. Chẳng may xảy ra chuyện gì, em còn có thể dùng Khiêu đại thần đối phó với bọn họ."

"..."



Lý do này khiến Lâm Tây không cách nào nói lại được, vì vậy thập thò nhìn xung quanh một chút, sau đó chân bước như bay, tiến tới nữ tù nhân gần cô nhất.

Sau khi tiếp cận, đối phương lại chẳng thèm nhìn cô dù một lần. Lâm Tây thấy hơi xấu hổ.

Cô hơi do dự một chút rồi nói: "Hê lô."

Đối phương vẫn không để ý tới cô. Lâm Tây lại nói: "Tôi tên là Lâm Tây. Cô tên là gì?"

Lâm Tây xấu hổ tiếp tục: "Cô biết tù nhân tên là Viên Viên không?

Đối phương vẫn không để ý chút nào. Điều này khiến trong Lâm Tây có cảm giác thất bại nồng đậm. Cô đang định trở về, nhưng nếu về thế này thì có phải có vẻ bản thân rất vô dụng không? Giang Nhược Phong bị đưa tới chỗ thăm nuôi còn có thể tìm ra được đầu mối. Chẳng lẽ toàn bộ quá trình cô đều phải dựa vào người khác để vượt qua kiểm tra à?

Vì vậy Lâm Tây cắn răng, nói với nữ tù: "Nếu cô không nói lời nào, tôi sẽ nói với Byron là cô làm việc lười biếng." Sau đó cô chỉ chỉ về phía Giang Nhược Phong. "Cô ấy là bạn tôi. Cô chỉ có một người, còn chúng tôi có hai người làm chứng. Nhất định Byron sẽ tin chúng tôi."

Rốt cục nữ tù có phản ứng. Cô ta chậm rãi quay đầu lại. Lâm Tây liền nhìn thấy khuôn mặt khô gầy tiều tụy của cô ta.

Cô ta thừ cặp mắt khô cạn kia nhìn thật sâu Lâm Tây, sau đó hé miệng nói một câu: "Cô ấy bị mang đi rồi."

Không ngờ vừa mới hỏi thăm liền biết Viên Viên ở đâu, Lâm Tây hưng phấn hẳn, vội hỏi: "Mang đi đâu rồi?"

"Phòng tạm giam."

"Phòng tạm giam?" Giang Nhược Phong nghe thấy ba chữ này liền nhíu mày. "Hình như phòng tạm giam không cùng chỗ với phòng giam, cũng không ở phía nhà xưởng này. Chúng ta tìm người thế nào bây giờ?"

Lâm Tây nói: "Trong bọn họ hình như có người được phân công quét dọn vệ sinh nhà tù, không chừng có thể tìm được phòng tạm giam. Đêm nay trở về, bảo bọn họ ngày mai quét dọn vệ sinh nhớ chú ý một chút, có khi lại có tin tức rất nhanh thôi."

Giang Nhược Phong gật đầu. Sau đó cô lộ vẻ u buồn. "Không biết chị còn có ngày mai hay không."