Chương 20

"Không biết." Sắc mặt Giang Nhược Phong hơi tái đi.

"Sáng nay Hạng Diệu thức dậy đầu tiên. Sau khi hắn tỉnh dậy liền phát hiện Tên Gầy đã chết, lay tỉnh Trương Bưu. Sau đó những người khác cũng dậy theo, lúc này mới phát hiện ra hóa ra Vương Xán Xán cũng chết rồi."

"Kiểu chết không khác Tên Gầy nhiều." Hứa Dư Dung nhìn hai người còn đang phí công lay thi thể Vương Xán Xán, trong ánh mắt lộ vẻ đau thương: "Trong phó bản là như vậy, tự nhiên có người chết thế thôi"

Lâm Tây nhíu nhíu mày. Đây là lần đầu tiên cô tham gia phó bản, không ngờ nhanh như vậy đã có hai người chết rồi.

"Không phải tự nhiên đâu." Ngay lúc tâm tình các cô đang phức tạp thì Hạng Diệu vốn vẫn đứng dựa vào tường đột nhiên nói: "Nhất định cô ấy đã vi phạm quy tắc nào đó. Trong phó bản không có ai tự nhiên chết đâu."

"Hắn nói đúng." Trương Đan Đan vừa lau nước mắt, nhìn Vương Xán Xán lạnh như băng, trắng bệch đang nằm trên giường, nói: "Nhất định cô ấy đã vi phạm quy tắc gì rồi."

"Ban ngày hôm qua ai làm việc cùng Vương Xán Xán?" Lâm Tây hỏi.

"Là tôi."Trương Bưu nhìn thi thể Vương Xán Xán, cau mày nói: "Chiều hôm qua Tên Gầy và Tiểu Hạng cùng đi giúp việc ở nhà bếp. Tôi và Vương Xán Xán cùng phụ trách dỡ hàng."

Hắn suy nghĩ cẩn thận lại, nói: "Tôi có thể khẳng định cô ấy không vi phạm quy tắc gì cả. Bởi vì toàn bộ quá trình chúng tôi ở chung. Nếu cô ấy vi phạm quy tắc gì, khẳng định tôi cũng đã vi phạm. Vậy sao tôi lại không việc gì?"

"Vậy thì sau khi quay về phòng giam, cô ấy đã vi phạm quy tắc."

Hạng Diệu chậm rãi nói: "Tù nhân nơi này đều rất sợ bóng tối..."

Giang Nhược Phong nhớ tới điều gì. Cô và Lâm Tây liếc nhau, sau đó nói: "Thật ra tối hôm qua, tôi có phát hiện một sự việc."

Ánh mắt mọi người tập trung vào cô. Giang Nhược Phong nói tiếp: "Tối hôm qua tôi không ngủ được. Lúc nửa đêm, tôi phát hiện có vật gì đó xuất hiện ngoài cửa sổ."

Cô chỉ chỉ vào cửa sổ duy nhất của phòng giam.

"Tôi không thấy rõ cụ thể là thứ gì, nhưng ánh sáng bên ngoài không chiếu vào được."



"Sau đó thì sao?" Trương Đan hỏi.

"Sau đó... Tôi sợ quá, liền mở điện thoại lên chiếu sáng." Giang Nhược Phong không nhắc tới Lâm Tây. Cô nói tiếp: "Một lát sau, thứ kia rời đi, ánh sáng lại chiếu vào. Thế là tôi ngủ thϊếp đi."

Lâm Tây liếc nhìn cô. Nếu Giang Nhược Phong không đề cập tới mình, như vậy cô cũng không tự để lộ ra làm gì.

Lời Giang Nhược Phong nói khiến tất cả mọi người rơi vào trầm tư. Có thể khẳng định, có thứ gì đã tới vào tối qua. Nhưng Giang Nhược Phong bật đèn thì không sao, người khác ngủ cũng không sao, vì sao chỉ có mình Vương Xán Xán gặp chuyện?

Lâm Tây không nghĩ ra được. Tối qua cô ngủ rất ngon. Trừ lúc bị Giang Nhược Phong véo tỉnh ra, thời gian còn lại cô ngủ rất ngon lành. Cho dù là có vật gì tới, cô cũng không phát hiện ra.

"Cô ấy." Đột nhiên Hạng Diệu chỉ vào thi thể Vương Xán Xán. "Tối qua cô ấy ngủ lại dùng chăn phủ kín đầu."

Mọi người sửng sốt. Trương Đan nói ngay: "Đây là thói quen của Xán Xán. Ở trong hoàn cảnh xa lạ, cô ấy thích che đầu ngủ. Như vậy cô ấy có cảm giác an toàn hơn."

Giọng Hạng Diệu lạnh nhạt: "Toàn thân ở trong chăn, có phải cũng coi là người ở trong bóng tối hay không?"

"..."

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới góc độ này, lập tức ngây người.

Diệp Miêu hạ giọng nói: "Đêm nay em không đắp chăn nữa."

Mặc dù Giang Nhược Phong không nói gì, nhưng cũng có cùng ý nghĩ. Quả thật cô không có thói quen ngủ trùm kín đầu. Nhưng chẳng may ngủ say quá rồi lộn xộn thì sao?

Tiếng bước chân tới gần rất nhanh, ngay sau đó là tiếng dùi cui đập vào cửa sắt.

"Coong coong coong coong..."



Sau đó cửa sắt mở ra, giờ điểm danh đã tới. Cho dù mọi người có đau khổ vì mất đi đồng đội bọn họ, lúc này bọn họ cũng phải đi ra ngoài điểm danh.

Ngày hôm qua còn có mười người đứng bên ngoài, hôm nay đã chỉ còn tám người thôi. Nếu như đoán không sai, sau khi điểm tâm hôm nay hẳn sẽ lại rút thăm. Không biết kẻ xui xẻo nào rút trúng đây.

Bọn họ vừa mới đứng sát tường xong, Byron liền cầm tập danh sách dày xuất hiện.

"0418!"

"..."

Điểm danh xong, bọn họ xếp hàng tiến vào phòng ăn. Sáng nay tất cả mọi người ăn đều không thấy ngon.

Giang Nhược Phong thấy Lâm Tây dùng thìa đảo đậu phụ trong chén, tưởng rằng bởi chuyện hai người chết mà tâm tình cô không vui, hạ giọng nói: "Vẫn phải ăn cơm, nếu không sẽ không có sức, càng không có tinh thần."

Lần trước cô thấy Lâm Tây bị bà chị cảnh sát nhập vào xong liền vô cùng mệt mỏi, đoán là Khiêu đại thần cần thể lực duy trì. Hơn nữa sắp sửa bị bố trí công việc rồi. Công việc ở nơi này cực kỳ mệt mỏi.

Phòng giam của các cô toàn là người mới, tất cả đều phải dựa vào năng lực của Lâm Tây. Cho nên Lâm Tây cũng không thể mất tinh thần được.

"Ôi." Lâm Tây thở dài một tiếng, tiếp tục đảo đậu phụ trong chén. "Em ghét ăn đậu phụ lắm."

Giang Nhược Phong: "..."

"Em thích ăn đậu." Diệp Miêu ngồi cạnh đẩy khay ăn sang. "Cho em, cho em."

Lâm Tây cảm kích nhìn cô, sau đó đẩy tất cả đậu phụ sang khay cho cô. Giang Nhược Phong thấy thế, xúc vài miếng cà chua trong khay của mình cho Lâm Tây, nói: "Ăn nhiều một chút."

Lâm Tây thích ăn cà chua, thấy Giang Nhược Phong chủ động cho mình cà chua liền vô cùng cảm động.

Vừa mới ăn xong đồ ăn trong khay, Byron lại dẫn giám ngục mang theo cái hòm to như hôm qua tới. Nhìn thấy cảnh này, đột nhiên Lâm Tây nghĩ, nếu phá hủy cái hòm này, liệu có phải sẽ không cần rút thăm nữa không?