Chương 16

Hứa Dư Dung chỉ thoáng do dự một chút liền gật đầu: "Ừ, tôi đi cùng với mọi người."

Sắc mặt Giang Nhược Phong liền dịu lại. Diệp Miêu đứng cạnh lại rất tò mò: "Tại sao chị lại không đi phòng giam khác? Ở với những người mới như bọn em không phải rất nguy hiểm sao?"

Giang Nhược Phong: "..."

Giờ phút này, Giang Nhược Phong cảm thấy mệt mọi cực kỳ. Có người lại đi hỏi như vậy à? Chẳng may cô ấy đổi ý thì sao? Không hổ là trí lực chỉ có 50...

Nhưng Hứa Dư Dung lại lộ một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc, nói: "... Bởi có ai mời tôi đâu."

"..."

Nói rõ ra lại không tốt cho tất cả mọi người. Giang Nhược Phong cầm hộp cơm, nói: "Ăn cơm đi. Ăn no mới có sức lực đối mặt với nguy hiểm."

Đêm hôm đó, mọi người ngủ trên giường tập thể, nhưng Giang Nhược Phong vẫn không thể chợp mắt, trong đầu nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua. Không gạt cảnh tượng máu tanh đó ra khỏi đầu được khiến cô khó nén nổi lo âu.

Hồng Tĩnh đã rời đi. Vị trí nằm ngủ của bốn người các cô như thế này.

Hứa Dư Dung ngủ ở ngoài cùng. Diệp Miêu nằm trong cùng. Bên cạnh Diệp Miêu là Lâm Tây. Giang Nhược Phong nằm giữa Hứa Dư Dung và Lâm Tây.

Cô vừa trở mình. Giọng của Diệp Miêu truyền từ trong bóng tối tới: "Phong tỷ, chị không ngủ được à?"

Thật ra Giang Nhược Phong cũng không thích người khác gọi mình là Phong tỷ lắm. Nghe vậy có vẻ như trạng thái tinh thần của mình không quá ổn định. Nhưng đến lúc này rồi, xưng hô đã không còn quan trọng nữa. Vì vậy, cô lại trở mình, nói: "Đêm nay mà ngủ được mới kỳ lạ, đúng không?"

"Nói cũng đúng."

Diệp Miêu sợ hãi không ngủ nổi. Chỉ cần nhắm mắt lại, cô sẽ thấy cảnh nữ cảnh sát và Lâm Tây ăn tim với đầu lưỡi của người ta.

"Chị Tây Tây."

Diệp Miêu nhích lại gần phía Lâm Tây. "Em sợ."



Lâm Tây: "Khò khò."

Diệp Miêu: "..."

Giang Nhược Phong: "..."

Buổi sáng ngày hôm sau, tất cả tù nhân đều bị chuông báo thức đánh thức đúng giờ. Lâm Tây rửa mặt xong liền thấy hơi đói, hỏi Hứa Dư Dung: "Lúc nào được ăn cơm?"

Đối với chuyện cô còn muốn ăn cơm, Hứa Dư Dung tỏ vẻ kinh ngạc. Cô nói: "Sắp rồi. Hiện tại đang phát cơm rồi. Chắc hơn mười phút nữa là tới lượt chúng ta."

Nghe thế, Lâm Tây yên tâm. Cô vừa buộc tóc, vừa nhìn Diệp Miêu và Giang Nhược Phong đang ôm vành mắt thâm xì to tướng, dựa vào góc tường, có vẻ tuyệt vọng.

"Hai người làm sao vậy?" Lâm Tây hỏi: "Tối qua không ngủ được à?"

Giang Nhược Phong cười suy yếu, nói: "Tối qua em ngủ ngon nhỉ."

"Đúng là khá ngon." Lâm Tây vui vẻ đáp: "Vốn em còn thấy giường hơi cứng, sợ là sẽ ngủ không ngon, không ngờ ngủ tốt luôn."

Diệp Miêu tò mò hỏi: "Chị Tây Tây, làm sao chị ở trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể ngủ ngon như vậy?"

Chuyện này đến Lâm Tây cũng không hiểu rõ lắm. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ là liên quan tới trải nghiệm thời thơ ấu của chị rồi. Lúc bé bà nội dẫn chị đi khắp nơi trong thành phố. Thường mỗi ngày chị đều ngủ ở những nơi không giống nhau. Có lẽ là chị được rèn luôn rồi, nên dù ở nơi nào cũng có thể ngủ được.

Giang Nhược Phong hâm mộ muốn sụp đổ. Cô cảm thấy bản thân còn cần một thời gian mới thích ứng được.

"Ngày mai chúng ta tiến vào phó bản đi." Giang Nhược Phong nói với Lâm Tây: "Em là trưởng phòng, em đến lập đội."

Các bước tiến vào phó bản rất đơn giản, chỉ cần bấm mở bảng điều khiển ra, sau đó chọn tiến vào phó bản là được. Là trưởng phòng, có quyền lựa chọn đồng đội, có thể tùy ý lựa chọn bất cứ ai trong phòng giam tiến vào phó bản với mình.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Hồng Tĩnh lại vội vã rời đi. Cô sợ tiếp tục ở chỗ này sẽ bị Lâm Tây ép vào tổ đội, kéo vào phó bản.

Bấm xác định xong, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gậy gõ vào cửa sắt.



"Coong coong coong..."

Tiếng động chói tai truyền tới. Lâm Tây biết cơm đã đưa tới. Đói meo từ lâu, cô vội vàng đến cạnh cửa, trong nháy mắt khi hộp cơm được đẩy vào liền nhặt lên.

Nhìn dáng vẻ hớt hải của cô, trong lòng Giang Nhược Phong thầm nhủ, năng lực thích ứng này cũng quá mạnh rồi nhỉ?

Một ngày trôi qua như vậy, rốt cục cũng tới lúc các cô tiến vào phó bản.

Mọi người cùng dậy sớm, rửa mặt xong, hồi hộp ngồi lại thành một hàng. Mãi cho tới khi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nặng nề, còn cả tiếng chìa khóa kêu leng keng.

"Cạch!"

Cánh cửa khóa từ bên ngoài của phòng giam các cô được mở ra. Bốn người đều lo lắng.

"Két..."

Cánh cửa được mở ra, bóng tối nồng đậm không tan lộ ra trước mắt bốn người bọn họ.

Các cô không nhìn thấy gì cả, nhưng chính những thứ không biết mới khiến người ta sợ hãi.

Cho dù đã có kinh nghiệm như Hứa Dư Dung cũng không kìm nổi căng thẳng. Nhìn bóng tối phía sau cửa, cô đứng lên, nuốt nước bọt, nói: "Đi thôi."

Vừa nói, cô vừa dẫn đầu đi ra, tiến vào bên trong bóng tối kia.

Lâm Tây hít sâu một hơi, cũng đi vào theo. Diệp Miêu tụt lại phía sau, cất giọng như muốn khóc: "Chờ em một chút. Chờ em với."

Khi bóng tối biến mất hoàn toàn, Lâm Tây có thể từ từ thấy rõ tất cả mọi thứ trước mặt. Sau đó cô phát hiện ra, bản thân còn đang ở trong phòng giam, vẫn còn nằm trên giường tập thể.

Chẳng lẽ mình không rời đi?

Cô kinh ngạc đứng lên nhìn bốn phía một lượt, mới phát hiện ra đây cũng không phải phòng giam lúc trước nữa. Gian phòng này có không gian lớn hơn, giường tập thể cũng lớn hơn. Ngoài bốn người trong phòng giam của các cô, phía còn lại còn có sáu người xa lạ cũng nằm trên giường tập thể.