Chương 2: Là chính mình thì tốt thật

Kiếp trước Xuân Oanh có lại đây khuyên nàng hay không, Hạ Lai đã không còn nhớ rõ. Thời gian thật sự đã lâu lắm rồi, hơn nữa, khi đó nàng uống say như chết.

Điều duy nhất nhớ rõ chính là sau khi trở về thì ăn chổi lông gà, khi đón dâu bất đắc dĩ chỉ có thể bỏ ngựa đổi thành cỗ kiệu.

Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được trở tay sờ sờ phía sau lưng, lần này hình như không đau lắm?

“Nương tử đau ạ, mang thuốc lên trước nhé?”

Thị Thư phía sau thoáng nhìn thấy động tác nhỏ của Hạ Lai, vội hỏi.

Hạ Lai còn chưa quen việc nhìn thấy các nàng, sửng sốt rồi mới gật gật đầu.

Minh Cầm chỉ huy, bốn người bỏ giường bàn đi, thu dọn chén đĩa tồi đỡ nàng nằm sấp xuống, đi bưng nước có ngăn có nắp, Hạ Lai chỉ việc nằm sấp xuống là được.

Nàng quả thật không hề nhúc nhích.

Ai mà ngờ lại quay về thời điểm vô âu vô lo chứ?

Lúc này nàng thật đúng là kiều tiểu thư áo tới duỗi tay cơm tới há miệng. Cho dù là ở nữ tôn hay là ở cổ đại, nàng cũng đều sống nhẹ nhàng hơn so với kiếp hiện đại kia của nàng nhiều.

Được thị nữ của mình hầu hạ cởϊ qυầи áo rồi lại nằm sấp xuống, Hạ Lai nhịn không được cảm khái, nhưng cơn cảm khái này rất nhanh đã bị nỗi đau khi bôi thuốc đè xuống.

“Ngươi cẩn thận! Nhẹ thôi!”

Dịch Kỳ thấy Hạ Lai co rúm lại, vội nhắc nhở Minh Cầm.

Minh Cầm mím môi, không để ý đến Dịch Kỳ nhưng động tác tay đã nhẹ nhàng hơn.

Nương tử nhà nàng vốn có da thịt mềm mại, bị đánh vài cái là lập tức hằn dấu vết, còn sưng rất to.

Nói ra thì đây cũng là lần đầu tiên nương tử bị đánh nhiều như vậy, trước kia cũng chỉ là một hai cái thôi.

Gia chủ đại nhân đã ra tay với nương tử như vậy, không biết bốn người các nàng phải bị phạt như thế nào…

“Úi……”

Hạ Lai không nhịn được kêu một tiếng.

Minh Cầm phía sau lập tức dừng tay, “Nương tử, nô tỳ không cố ý…”

“Minh Cầm tỷ tỷ, vẫn nên để ta làm đi.”

Thị Thư lo cho Minh Cầm, vừa rồi nàng ấy cũng thấy Minh Cầm tỷ tỷ thất thần, tâm tình mấy ngày này của nương tử vốn đã không tốt rồi.

“Nương tử chớ trách, tối hôm qua sau khi ngài rời khỏi đây, Minh Cầm tỷ tỷ cả đêm không ngủ đấy…”

Hạ Lai vốn dĩ không muốn so đo, nhưng nghe được Thị Thư nói, nàng bỗng nhớ ra một vài việc.

Nàng khoát tay, “Thị Thư, Lộng Họa các ngươi làm đi. Minh Cầm trở về nghỉ ngơi. Dịch Kỳ thì đi canh cửa, cha ta mà lại đây thì ngươi ho hai tiếng.”

Bốn người không hiểu Hạ Lai muốn làm cái gì, nhưng mấy người chưa từng thấy dáng vẻ nghiêm túc ấy của nàng, lại nghĩ mấy ngày này nàng khó ở, bèn yên lặng nghe lời.

Sai hai người nhiều tuổi ra ngoài, Hạ Lai mới nhẹ nhàng thở ra. Tuy vẫn là mình, nhưng nàng mười tám tuổi và nàng ba mươi tuổi có thể giống nhau sao?

Nàng muốn nghe ngóng cái gì đều phải moi từ hai đứa tuổi còn nhỏ này.

Mới vừa rồi, nàng đã phán đoán được từ lời Xuân Oanh khuyên nàng rằng việc hôn nhân này không giống với trí nhớ của nàng.

Nhưng bản thân nàng cũng không biết có gì không giống nhau.

“Nương của ta xuống tay thật nặng. Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng bị ăn đánh nhiều như vậy, đúng không, Thị Thư?”

“Vâng thưa nương tử. Gia chủ đại nhân từ trước đến nay yêu thương ngài, chỉ là lần này… nếu như có người nhìn thấy rồi truyền ra ngoài thì…”

“Mặc cho họ truyền đi đi. Các ngươi nói xem, ta đến hẻm hoa thật sự không hề kiêng dè đi làm chuyện xấu sao? Lộng Họa, ngươi nói đi!”

“Nương tử không giống họ, mỗi lần đều chỉ uống ít rượu, nghe ít nhạc. Đám tiểu tướng công bân trong không ai không thích nương tử nên các nàng mới đố kỵ nương tử được vui vẻ… Không phải nô tỳ khoe khoang, ngay cả đám vương nữ tới thì người được hoan nghênh nhất vẫn là nương tử…”

“…”

Giả bộ căm giận, Hạ Lai rất nhanh đã thu thập được địa vị của “bản thân” với phụ mẫu từ trong miệng Thị Thư, Lộng Họa và lời nói việc làm ngày thường. Đầu tiên, nàng nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại không nhịn được thở dài.

Vẫn là chính nàng thì tốt thật, nhưng trong mỗi bước tiếp theo của kiếp, nàng đều tuột dốc không phanh đấy.

Cái cửa ải đón dâu trước mắt này đã không dễ qua rồi.

Nàng đang suy xét đết tính khả thi hủy bỏ mối hôn sự này, đột nhiên nghe được Dịch Kỳ họ mạnh hai tiếng.

“Mau mau mau! Khoác áo cho ta!”

Hạ Lai hoảng loạn bò dậy, Thị Thư, Lộng Họa không biết nàng bị làm sao, lại vội vàng vây quanh mặc cho nàng.

Hạ Lai để Lộng Họa hầu hạ xỏ giày liền muốn đứng lên, nhưng đứng dậy thôi cũng khó khăn.

Nàng vốn định đi đón cha, giờ chỉ có thể từ bỏ.

Chỉ sợ nàng gắng gượng đi tới sẽ chỉ làm cha càng thêm lo lắng.

Tuy là như vậy, Liễu Minh Nguyệt vừa vào cửa, thấy nữ nhi còn ngồi thì vành mắt liền đỏ.

“Sao vẫn còn mặc? Còn chưa bôi thuốc à?”

Liễu Minh Nguyệt bước nhanh tới, vừa hỏi vừa trừng mắt về phía Dịch Kỳ bên cạnh. Vừa thấy thế, sắc mặt ông càng khó coi: “Minh Cầm đâu? Không tới hầu hạ nương tử mà đi đâu vậy?”

Dịch Kỳ không dám đáp lời, chỉ có thể lặng lẽ nhìn về phía Hạ Lai.

Hạ Lai thấy cha giận chó đánh mèo, nàng vội vàng ra vẻ muốn đứng dậy, quả nhiên cha lập tức liền tới đây.

Trước khi cha mở miệng, Hạ Lai bèn giải thích, “Con bảo Minh Cầm đi làm chuyện khác. Đã bôi thuốc rồi, cha không cần lo lắng. Nếu như nghiêm trọng, con ngồi được sao?”

“Ta nhìn xem…”

Liễu Minh Nguyệt nghi ngờ nhìn thoáng qua nữ nhi, đưa tay định vén quần áo lên.

“Cha của con ơi, tốt xấu gì thì còn cũng là người sắp thành thân rồi…”

Mặt già của Hạ Lai đỏ lên, vội vàng giữ chặt tay cha, “Cha còn không hiểu con ư? Nếu thật sự khó chịu thì con sẽ chịu đựng ư? Vả lại sao mẫu thân nỡ lòng xuống tay nặng thật chứ?”

“Con chớ trách mẫu thân con. Lần này con đúng là hoang đường, sao có thể ban đêm chạy đến hẻm hoa chứ? Đi ra ngoài mà không mang theo một ai? Mấy đứa Minh Cầm đều nên phạt! Nếu con mang theo một người thì ta và nương con đã không lo lắng vậy rồi… Con ấy à, thành thân rồi sao còn đến nơi đó? Chẳng giống mẫu thân con gì cả…”

Nghe cha nói như vậy, tuy quả thật là chuyện mà bản thân nàng đã làm nhưng Hạ Lai vẫn không chịu nổi. Nàng sờ mũi, kiếp trước nàng được nuông chiều quá mức, cha mẹ vẫn luôn có cầu tất ứng với nàng, đột nhiên lệnh nàng phải cưới một người xa lạ, không có cách cứu vãn, người bên cạnh cũng không có ai thấy nên tâm lý phản nghịch của nàng liền bộc lộ ra.

Kỳ thật nàng cũng chẳng có suy nghĩ gì. Ở hiện đại, chẳng phải có tiệc độc thân đó sao? Nàng mới đi một đêm trước, chỉ là…

Nghĩ đến đây, Hạ Lai đột nhiên nhận ra một việc mà mình kiếp trước vẫn không điều tra kỹ. Cho dù nàng đi hẻm hoa, sao không phải là người trong nhà đi tìm mà là người của hẻm hoa đưa về? Còn cố ý đưa nàng trở về giữa ban ngày ban mặt?

Lúc ấy hồi phủ nàng đã bị mẫu thân đánh mộtt trận nên thân. Mẫu thân và cha đều cho rằng nàng cố ý, cố ý làm cho hai người bọn họ khó xử, cũng cố ý làm mất mặt Tạ gia.

Sau này lại gặp chuyện Tạ gia công tử mất tích, nàng quả thật không còn lòng dạ nào truy cứu việc nhỏ như vậy.

Hiện tại ngẫm lại, chắc là có người đang cố ý trêu đùa nàng?

Lúc ấy nàng đến nhà nào ở hẻm hoa nhỉ?

Không không không, hiện tại vẫn nên suy nghĩ xem nên xử lý việc hôn nhân với Tạ gia thế nào.

Nàng trọng sinh quá gấp gáp, không làm được gì nữa. Nhưng khẳng định đến cuối cùng thì việc hôn nhân với Tạ gia vẫn là trò cười.

Tạ gia công tử không phải đối tượng nàng muốn thành thân. Nàng hoàn toàn không muốn lại trải qua việc bị người ta đánh ngất lần nữa, cũng không muốn vừa trọng sinh đã đối mặt với chuyện cha và mẫu thân bị việc hôn nhân của nàng liên lụy mất mặt…