Chương 20

Lông mày đang cau lại của Hạ mẫu đã giãn ra, Hạ phụ càng kinh ngạc không thôi, ánh mắt nhìn thẳng Hạ Miên, cảm động đến mức không nói nên lời, chỉ đưa tay vuốt ve cánh tay nàng.

Trước kia con gái tình nguyện bị đánh cũng không muốn học tập, hiện giờ lại chủ động học thuộc sách.

Hạ phụ suýt chút nữa đã khóc, ánh mắt vô thức nhìn về phía Hạ mẫu, môi nhếch lên muốn nói gì đó với bà.

Hạ mẫu gật đầu khẳng định với ông, hiếm khi khen Hạ Miên một câu: "Xem ra con đã vất vả rồi. Sau khi rơi xuống nước con rõ ràng đã trưởng thành rất nhiều, hiện tại biết nỗ lực còn chưa muộn.”

Đây chính là điều Hạ Miên muốn.

Sự thay đổi của nàng đều là bởi vì sau khi rơi xuống nước mà trưởng thành, chuyện này đã được đích thân Hạ mẫu nói ra, sau này sẽ không có ai nghi ngờ hành vi của nàng nữa.

Nếu Hạ Miên cũng tới, Hạ mẫu cũng không tiện để cho hai đứa nhỏ trở về vì muốn ở cùng Hạ phụ.

Hơn nữa cũng gần đến giờ cơm, tâm tư của Cống Mi chuyển động, cố ý hỏi hôm nay ăn cơm ở đâu? Hạ mẫu suy nghĩ một lúc rồi nói ăn ở Tùng La viện.

Một là để chúc mừng Hạ Miên cuối cùng cũng hiểu chuyện ham học hỏi, hai là, cũng coi như làm một bữa tiệc bù tiếp đón Lâm Nha.

Hạ phụ nhìn cả viện đều là người của mình, còn chưa kịp cảm thấy thoải mái thì đã nghe tiểu thị bên ngoài bước vào nói, Từ lang quân đến.

Từ thị là tiện nhân, ông ta đến để quấy rầy sao?

Khó khăn lắm Hạ mẫu mới đến viện của ông một lần, Từ thị cũng phải đi theo sao? Sắc mặt Hạ phụ trầm xuống, đang muốn nói đuổi ông ta ra ngoài thì Từ thị đã đi vào.

Đinh Khê vén rèm lên, vẻ mặt Từ thị tươi cười, trong tay còn mang theo một hộp đồ ăn nhẹ: "Ta mới làm bánh ngọt, mang đến cho ca ca nếm thử.”

"Bình thường cũng không thấy ngươi có lòng như vậy." Hạ phụ lạnh lùng nói, đuôi mắt liếc ông ta, sau đó gọi Lâm Nha và Hạ Miên: "Nào, chúng ta ngồi xuống ăn cơm đi.”

Từ thị bị ngó lơ tại chỗ, oan ức nhìn về phía Hạ mẫu. Hạ mẫu nhìn Hạ phụ rồi lại nhìn Từ thị, cau mày đau đầu nói: "Nếu đã tới, vậy ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”

"Trong Lan Hương viện có thiếu cái gì đâu, hắn còn thiếu bữa cơm này." Hạ phụ mất hứng trầm mặt, vừa cầm lấy đũa lại để trở lại trên bàn.

Từ thị lại hết lần này tới lần khác như không hiểu trực tiếp ngồi xuống, nũng nịu nói: "Đồ ăn trong viện của ta có nhiều hơn nữa, cũng không ngon bằng nhiều người cùng nhau ăn.”

"Bữa cơm này là đón gió tẩy trần cho Nha Nhi, ngươi ăn mà không chột dạ sao?" Hạ phụ muốn nhắc lại chuyện cũ, nhưng lại nhìn thấy Cống Mi đứng đối diện khẽ lắc đầu với ông, lúc này mới nhịn xuống không nói, ngực nghẹn khó chịu, hô hấp cũng nặng nề.

Từ thị chính là lão hồ ly, nếu ông ta dám làm thì không sợ bị người ta bắt lấy đuôi, đến lúc đó việc này bị lộ ra ngoài ông ta chắc chắn sẽ có một lý do khác, thà không đề cập tới còn tốt hơn.

Từ thị ngồi đối diện với Lâm Nha, nghe được đề tài chuyển đến trên người mình, lúc này ông ta mới ngước mắt nhìn thẳng hắn.

Không biết vì sao, Từ thị không thích cháu trai của Hạ phụ. Rõ ràng hắn ngoan ngoãn ít nói cũng không lẳиɠ ɭơ, nhưng sao Từ thị nhìn hắn chỗ nào cũng không vừa mắt, trong lòng bài xích chán ghét hắn còn mạnh hơn cả Hạ phụ.

Loại cảm giác này giống như nhìn thấy một bản thân khác của mình, hơn nữa đối phương còn giỏi giả vờ hơn ông ta.

Ngày đó Từ thị cố ý không đưa than cho Vân Lục viện, ai biết Lâm Nha cũng là một kẻ xảo quyệt, bề ngoài không thể hiện rõ bản chất nhưng sau lưng lại làm loạn việc này ở trước mặt Hạ Miên, kết quả giật dây Hạ Miên bắt chẹt ông ta một khoản bạc thật lớn.

Nếu không có hắn thì làm sao Hạ Miên có thể nghĩ ra việc thay đổi đồ đạc? Còn không phải là vì muốn lấp đầy viện cho hắn à.

"Đây chính là Nha nhi sao? Lớn lên thật đẹp." Từ thị cởi chiếc vòng tay rẻ tiền trên tay ra đưa cho Lâm Nha: "Đây là quà gặp mặt, tuy nói không quý giá bằng chiếc trâm ngọc trên đầu ngươi, nhưng tốt xấu gì cũng là tâm ý của ta.”

Từ thị nhìn về phía Hạ mẫu, đuôi mày nhướn lên tỏ ý trìu mến: "Mặc dù ta là người quản lý Hạ phủ rộng lớn này, nhưng tất cả đều là do thê chủ yêu thương tín nhiệm, nếu bàn về thứ tốt nhất thật sự không nhiều như chủ quân ca ca.”

Vừa rồi ông ta đã nhìn thấy rõ ràng Lâm Nha đang cài chiếc trâm của Hạ phụ. Mới được mấy hôm đã đưa đồ trong phủ cho người ngoài rồi.

Từ thị nói: "Nha nhi ngươi cứ yên tâm ở trong phủ, tuy nói ngươi và chủ quân ca ca không cùng huyết thống, nhưng trong phủ nhất định sẽ không để ngươi phải chịu oan ức, tương lai nhất định sẽ tìm một nhà tốt cho ngươi."

Ông ta nói điều này có hơi khó nghe.

Hạ Miên gắp một hạt đậu phộng rang bỏ vào miệng, cắn vang lên lộp cộp: "Nhìn Từ thúc nói kìa, ngài và chúng ta cũng không cùng huyết thống, nhưng ngài xem cả nhà chúng ta cũng không để ngài phải tủi thân bao giờ.”

Sắc mặt Từ thị ngay lập tức trầm xuống.

Đây là nói ông ta là người ngoài trong Hạ phủ sao?

Từ thị quay đầu nhìn về phía Hạ mẫu: "Ngài nghe Miên Nhi nói gì thế?”

Hạ mẫu nhíu mày.

Lâm Nha dùng tấm che bàn nhẹ nhàng kéo tay áo Hạ Miên, ra hiệu cho nàng đừng nói nữa, chính mình cười nói: "Từ thúc đừng tức giận, tỷ tỷ nàng nhanh mồm nhanh miệng nhưng không có ác ý, ngài lớn tuổi hơn nàng nhiều, chắc chắn sẽ không so đo với nàng đúng không?"

Đuôi mắt mảnh khảnh của hắn nhướng lên, nhìn về phía Từ thị, giọng điệu chân thành: "Vòng tay Từ thúc tặng cho ta rất đẹp, nhưng làn da của ngài thiên màu vàng phối với màu này hợp hơn, làn da ta trắng nên không hợp cho lắm.”