Chương 5

Trấn Bắc Vương phủ.

Cẩm Hoa Các.

Ngụy Kinh Mặc vừa trở về thì mang Đông Thanh cùng Đông Qua đi tới nơi này trước.

Trong phòng, Thẩm Khác ngồi ở trên ghế dài. Sau khi thấy Ngụy Kinh Mặc mang theo Đông Thanh cùng Đông Qua tiến vào thì lập tức nở nụ cười: “Mặc Nhi đã trở về.”

Ngụy Kinh Mặc đứng ở trước mặt ông, hành lễ: “Cha.”

Thấy vậy Thẩm Khác vội vàng kéo hắn ngồi xuống ghế quý phi. Sau đó vẫy tay kêu người hầu bên cạnh cùng với Đông Thanh Đông Qua đi ra ngoài. Hai cha con lặng lẽ tâm sự.

“Lần này tiến cung có gặp được chuyện gì không?”

Nghe vậy, Ngụy Kinh Mặc nhẹ rũ mắt.

Hắn không có nói chuyện đi Văn Uyên các gặp được Phong Bạch Tô ra, chỉ nói: “Lúc đi gặp nhị hoàng tử gặp được Ngũ hoàng nữ.”

Thẩm Khác vừa nghe thấy lời này thì lập tức nhíu mày: “Sao lại gặp được nàng ta?”

Sau khi nghĩ đến cái gì đó sắc mặt ông có chút âm trầm: “Hừ! Nàng ta có chủ ý gì đừng nghĩ ta không biết.”

Sau đó giọng nói thay đổi, có chút lo lắng: “Như thế nào? Nàng ta không làm gì con chứ?”

Ngụy Kinh Mặc lắc lắc đầu: “Cha không cần lo lắng. Ngũ điện hạ không có hoang đường giống ngày xưa, thoạt nhìn rất ôn hòa lễ nghĩa.”

Nghe vậy Thẩm Khác có chút trầm tư: “Cha nghe nói sau khi nàng ta tỉnh lại tính tình đã thay đổi không ít. Nếu đúng như lời con nói thì cũng xem như là trong họa có phúc!”

Nói xong ông có chút yêu thương nhìn về phía Ngụy Kinh Mặc: “Con trai! Con cũng biết hôn sự của con là thân bất do kỷ. Nếu lần này nàng ta có thể tốt lên thì đối với con mà nói cũng là một chuyện tốt.”

Ông duỗi tay xoa xoa tóc của hắn: “Tuy vi phụ không thể làm con gả cho người khác nhưng vẫn có thể lựa chọn hoàng nữ, nếu lần này ngũ hoàng nữ thật sự có thể tốt hơn thì con gả cho nàng ta cũng được.”

So sánh với những hoàng nữ khác, nếu Ngũ hoàng nữ có thể tốt hơn thì cũng xem như là chọn tướng quân trong người què.

Thẩm Khác nhìn nhi tử xuất sắc của mình, trong lòng nhịn không được có chút chua xót.

Sau khi Ngụy Kinh Mặc nghe ông nói thì nhẹ rũ đôi mắt xuống che khuất cảm xúc trong mắt. Thanh âm nhàn nhạt như cũ: “Mặc Nhi đều nghe cha.”

Nhưng không biết sao trong lòng lại nghĩ tới cặp mắt đào hoa nhìn như đa tình liễm diễm rồi lại lạnh nhạt lương bạc kia.

*

Thanh Phong điện.

Sau khi Phong Bạch Tô kết thúc một ngày làm việc thì lười nhác nằm ở trên giường.

Thông Bạch nhìn dáng vẻ này của nàng, có chút bất đắc dĩ nói: “Điện hạ, dậy dùng bữa đi.”

Vừa dứt lời nàng ta nhẹ giơ tay, người phía sau lập tức bưng thức ăn đặt xuống bàn. Sau đó lại cung kính lui ra ngoài.

Phong Bạch Tô nhắm đôi mắt đào hoa lại ngửi ngửi, sau khi ngửi được mùi thức ăn thì lập tức mở to mắt đứng dậy đi đến bên cạnh bàn.

Nhận đôi đũa Thông Bạch đưa qua ưu nhã mà ăn.

Thông Bạch đứng bên cạnh dùng đũa chung gắp thức ăn cho nàng, nhớ đến thanh âm của nam tử nghe được ở Văn Uyên các, nàng ta có chút tò mò: “Điện hạ, nam tử ở Văn Uyên các hôm nay là ai? Ngài có nhìn thấy không?”

Nàng ta chỉ đưa Phong Bạch Tô đến cửa đại điện sau đó chờ ở bên ngoài. Bởi vậy nên chỉ có thể nghe được tiếng nói chuyện chứ không có nhìn thấy thân ảnh của hắn.

Phong Bạch Tô nghe hỏi thì tay vẫn gắp đồ ăn như cũ. Không chút để ý mở miệng: “Có thấy, là cháu ngoại của thái phó đại nhân.”

“A?”

Thông Bạch có chút kinh ngạc kích động: “Là Ngụy công tử đệ nhất Phượng Lăng thành sao? Điện hạ, hắn thế nào? Ngụy công tử kia có đẹp như lời đồn không?”

Thấy nàng ta kích động như vậy, ngón tay thon dài của Phong Bạch Tô nhẹ gõ. Dừng đũa lại ngẫm nghĩ: “Ừ… đúng là lớn lên không tồi. Nhưng so với điện hạ nhà em vẫn còn có chút chênh lệch.”

Thông Bạch thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, phảng phất như thật sự có cảm giác như vậy.

Nàng ta đột nhiên có chút cạn lời: “… Điện hạ, Ngụy công tử là nam tử, ngài là nữ tử, này sao có thể đánh đồng?”

Phong Bạch Tô lại nhíu mày, bộ dáng thoạt nhìn có chút tà mị: “Sao không thể so? Bổn điện nói có thể là có thể!”

Dứt lời nàng lại chậc chậc hai tiếng, lắc lắc đầu: “Diện mạo hắn có chút nhạt nhẽo, lớn lên không bằng bổn điện!”

Thông Bạch: “……”

Vẻ mặt nàng ta có chút khó nói nên lời cười ha hả một tiếng: “Ngài vui vẻ là được rồi!”

Sau khi thấy Phong Bạch Tô ăn xong, nàng ta đi ra ngoài kêu người vào thu dọn.

Phong Bạch Tô nhìn nàng ta đi ra ngoài, đứng dậy ngồi trở về giường nệm, ý cười trong đôi mắt đào hoa nhịn không được tràn ra.

Sau khi ăn xong trêu đùa Tiểu Thông Bạch một chút, thật đúng là sung sướиɠ!

Hôm nay gặp được nam chủ Ngụy Kinh Mặc ở Văn Uyên các thật sự có chút ngoài ý muốn. Dù sao thì lần đầu tiên hắn lên sân khấu chính là buổi yến tiệc vào ngày mai.

Thiếu niên y phục như tuyết, thanh lãnh xuất trần, trong nháy mắt làm thời gian như ngưng đọng!

Ngón trỏ thon dài của Phong Bạch Tô gõ nhẹ xuống giường nệm, nghĩ đến thiếu niên nhìn thấy ở Văn Uyên các hôm nay, đúng là rất giống như trong miêu tả.

Nàng có chút lười biếng ngáp một cái, khóe mắt không tự giác mang theo vài phần ướŧ áŧ, thoạt nhìn có chút hoa lệ.

Sau đó vứt hết mọi chuyện ra sau đầu, đứng dậy đi đến cái giường sau tắm bình phong.

Lúc Thông Bạch tiến vào lần nữa thì đã thấy điện hạ nhà mình nằm ở trên giường.

Đáy lòng nàng ta nhịn không được thở dài một tiếng, có chút phát sầu: Ngay cả công tử đệ nhất Phượng Lăng thành cũng không hấp dẫn được điện hạ nhà nàng ta, điện hạ nhà nàng ta gánh cái thanh danh phong lưu nhưng lại không có ham muốn!

Cũng khó trách mỗi ngày quý quân đều buồn bực không vui, cứ lo lắng có phải thân thể điện hạ có vấn đề gì hay không!

——

Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời đã lên cao Phong Bạch Tô mới chậm rì rì ngồi dậy từ trên giường.

Hôm nay là yến hội tuyển quân nên nàng có thể nghỉ ngơi một ngày, không cần đi Văn Uyên các làm việc.

Thông Bạch canh thời gian đi đến, thấy Phong Bạch Tô đã dậy thì mở miệng: “Điện hạ, hôm nay ngài muốn mặc bộ quần áo nào? Hôm nay chắc chắn có rất nhiều lang nhi trình diện, ngài cũng không thể cứ lười nhác giống như ngày thường như vậy được.”

Phong Bạch Tô lại thấy không sao cả. Vừa mới tỉnh lại, tiếng nói nghe còn có chút khàn khàn: “Hôm nay là sân khấu của nhị hoàng tỷ, có liên quan gì tới bổn điện? Bổn điện chỉ đơn thuần đi uống Lê Hoa Túy.”

Mỗi lần tổ chức cung yến, thứ làm nàng vừa lòng nhất chính là rượu trong cung yến! Thuần hậu mát lạnh, mùi thơm ngào ngạt.

Thông Bạch thấy bộ dạng này của nàng, có chút hận sắt không thành thép: “Điện hạ, lần này quý quân cũng ở đó. Vừa rồi có truyền lời tới đây kêu ngài dự yến hội tuyển quân này cho tốt. Sau khi kết thúc phải đưa danh sách cho ngài ấy.”

Phong Bạch Tô vừa nghe nàng nhắc tới Liễu quý quân thì đầu lại đau.

Nàng có chút buồn bực nói: “Được rồi! Ta sẽ xem kỹ.”

Lúc này Thông Bạch mới vui vẻ, lại hỏi nàng hôm nay muốn mặc quần áo gì.

Cuối cùng Phong Bạch Tô chọn một bộ quần áo màu đỏ, cổ áo khó có khi được buộc chặt, chỉ lộ ra cái cổ thon dài như ngọc. Mái tóc đen nhánh được buộc bằng kim quan gọn gàng trên đỉnh đầu, hoàn toàn khác với bộ dạng tản mạn ngày xưa.

Chỉ tiếc gương mặt kia vẫn lười biếng, nửa híp đôi mắt đào hoa lại, mang theo ba phần ý cười. Thoạt nhìn có chút văn nhã bại hoại lại có chút câu nhân.

Thông Bạch nhịn không được vỗ khuôn mặt ửng đỏ của mình, trái tim nhỏ đập nhanh.

May nàng ta là nữ tử, nếu là nam tử mà mỗi ngày phải nhìn gương mặt này của điện hạ thì sợ là đã sớm vùi mặt vào gối!

Phong Bạch Tô sửa sang lại xong thì mang theo Thông Bạch ra khỏi Thanh Phong điện.

Hai người không nhanh không chậm đi đến Hồng Phong Viên.

Yến hội tuyển quân lần này tổ chức ở Hồng Phong Viên.

Vòng qua cái đình ven hồ cùng hòn non bộ, Phong Bạch Tô mang theo Thông Bạch đi vào bên trong Hồng Phong Viên.

Hồng Phong Viên, nhìn tên đoán nghĩa, bên trong vườn tràn đầy cây phong đỏ. Gió nhẹ thổi tới, lá phong như lửa đỏ bay lả tả từ nhánh cây xuống dưới, rất đẹp!

Lúc này bên trong Hồng Phong Viên đã có không ít nam nhi khuê các tới. Ngồi an tĩnh ở vị trí của mình, nhón chân mong chờ nhìn cửa của Hồng Phong Viên.

Lúc Phong Bạch Tô tiến vào thì lập tức khiến cho không ít ánh mắt cảm thấy kinh diễm.

Tuy thanh danh thất hoàng nữ không tốt nhưng diện mạo diễm lệ tinh xảo, vẫn làm không ít nam tử khuê các ngo ngoe rục rịch.

Thẩm Nhược nhìn bộ dáng phong lưu của Phong Tô Bạch thì lại có chút cao ngạo khinh thường, thấy bộ dạng ngượng ngùng của không ít nam nhi, hắn quay đầu nhìn Ngụy Kinh Mặc thanh lãnh ở bên cạnh mở miệng nói: “Biểu đệ, đệ tốt nhất đừng bị dáng vẻ này của nàng ta lừa!”

Hắn ta để sát vào vài phần, hạ giọng nói: “Nghe nói hậu viện của nàng ta đã thu không ít người, thậm chí còn có người xuất thân từ thanh lâu. Đệ đừng bị bộ dạng này của nàng ta lừa. Ở cùng với người của thanh lâu, nói không chừng trên người có mang theo bệnh gì rồi?”

Vừa dứt lời hắn ta có chút ghét bỏ bĩu môi, vô cùng chướng mắt Phong Bạch Tô.

Sau khi Ngụy Kinh Mặc nghe được lời hắn ta nói thì có chút không tán đồng nhíu nhíu mày, đạm thanh nói: “Biểu ca nói cẩn thận! Nếu bị bà ngoại biết sẽ lại phạt nhốt ca lại.”

Thấy hắn nhắc tới lão thái phó, Thẩm Nhược nhịn không được rụt rụt cổ, trong miệng lại không phục lẩm bẩm nói: “Ta nói sai chỗ nào? Vốn dĩ chính là như vậy mà!”

Ngụy Kinh Mặc thấy một bộ tích cực này của hắn ta, trên gương mặt như ngọc có chút bất đắc dĩ.

Biểu ca này của hắn là nam nhi duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được sủng mà lớn lên, tính tình ghét cái ác như kẻ thù, cao ngạo tùy hứng. Trừ lão thái phó còn có thể chế trụ hắn ta vài phần thì trong nhà hắn ta chính là tiểu ma vương!

Dĩ nhiên Phong Bạch Tô không biết thanh danh phong lưu của nàng càng truyền càng thái quá, sau khi mang theo Thông Bạch đi vào Hồng Phong thì không chút để ý đi đến vị trí của hoàng nữ.

Lúc này đại hoàng nữ cùng tam hoàng nữ đã ngồi ở nơi đó, ngũ hoàng nữ cùng nhị hoàng nữ chưa tới.

Tứ Hoàng nữ còn đang bị nhốt, lục hoàng nữ đang bệnh. Tuổi của cửu hoàng nữ lại quá nhỏ.

Sau khi Phong Bạch Tô đi đến bên này thì nhìn hai người hành lễ: “Đại hoàng tỷ, tam hoàng tỷ.”

Tiếp theo không thèm để ý đến phản ứng của hai người mà ngồi xuống cách hai người đó hai vị trí.

Tính tình Phong Bạch Liễm hướng nội, sau khi nhìn thấy Phong Bạch Tô thì chỉ nói vài câu khô cằn với thất hoàng muội rồi ngồi trở lại trên ghế.

Phong Bạch Anh lại nhịn không được nhăn nhăn mày muốn mở miệng răn dạy, nhưng nhìn thấy ánh mắt của của không ít nam tử khuê các ở đối diện như ẩn như hiện tụ lại đây nên cuối cùng vẫn nuốt trở vào.

Phong Bạch Anh đã thành niên, có phủ riêng ở ngoài cung. Tuy đã cưới chính chu nhưng vị trí sườn phu còn thiếu, lần này nàng ta tới tham gia yến hội tuyển quân chính là có ý muốn chọn sườn phu.

Nghĩ đến đây ánh mắt nàng ta có chút tiếc nuối dừng trên người thiếu niên y phục trắng ở đối diện.

Đáng tiếc, nàng ta đã sớm cưới chính phu. Mẫu hoàng lại không có khả năng để hắn làm sườn phu của mình!

Các hooàng nữ sau khi thành niên đều giống nhau, hậu viện trừ chính phu ra còn có thể nạp hai sườn phu. Này xem như là con rể chính thức của hoàng gia, đều cần đăng ký giấy chứng nhận của hoàng gia.

Trừ cái này ra, còn có tiểu thị thông phòng của hoàng nữ, hoặc là do chính phu an bài vào.

Phong Bạch Anh được giáo dục theo tiêu chuẩn xã hội phong kiến, dĩ nhiên sẽ nghiêm khắc tuân thủ lễ giáo phong kiến.

Nói thật, trừ Phong Bạch Tô được xuyên qua từ trong bụng cha ra, cho dù là nữ chủ Phong Bạch Vi cũng có hai tiểu thị thông phòng.

Nhưng trong sách miêu tả sau khi nam chủ Ngụy Kinh Mặc gả cho nàng ta thì vẫn được nam nhi trong Phượng Lăng thành hâm mộ như cũ. Dù sao Phong Bạch Vi cũng là hoàng nữ, bên cạnh trừ hai tiểu thị thông phòng ra cũng không có người khác.

Ở trong mắt bọn họ, cái này xem như là đã giữ mình trong sạch!