Chương 4: Gặp mặt

Sau khi Ngụy Kinh Mặc ra khỏi Văn Uyên các, Đông Thanh cùng Đông Qua canh giữ ở thiên điện vội vàng chạy tới.

Nhìn hắn nôn nóng hỏi: “Công tử, ngài không sao chứ?”

Thấy bộ dạng sốt ruột của hai người, Ngụy Kinh Mặc dừng bước chân, đặt tầm mắt lên trên người hai người.

Đạm thanh nói: “Không có việc gì, không cần lo lắng.”

Nghe vậy hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Đông Qua vỗ về ngực mình, may mắn nói: “Lúc mới vừa nghe Thất điện hạ đến đã hù chết chúng ta! May mắn công tử ngài không có chuyện gì!”

Đông Thanh cũng ở một bên gật gật đầu: “Nghe nói Thất điện hạ phong lưu, trêu chọc không ít nam nhân!”

Hắn nhìn trái nhìn phải, hạ giọng tiếp tục nói: “Nghe nói hậu viện của Thất điện hạ đã có không ít người. Đặc biệt yêu thích nam nhân lớn lên tuấn tú xinh đẹp!”

Vừa dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo như ngọc lại xuất trần của công tử nhà mình. Chỉ cảm thấy nghĩ lại mà sợ.

Mới vừa rồi lúc thấy Thất điện hạ đi vào Văn Uyên các, trong lòng hai người đã sắp bị hù chết.

Nghe nói Thất điện hạ không chỉ phong lưu mà tính tình còn phóng khoáng. Nếu như coi trọng công tử bọn họ thì với thân thể mảnh mai này công tử bọn họ sao có thể đấu lại nàng chứ?

Quan tâm sẽ bị loạn. Hiển nhiên hai người đã xem nhẹ lão thái phó của Văn Uyên các!

Nghe vậy Ngụy Kinh Mặc lại không biết nói gì.

Hắn chậm rãi đi về phía trước, hàng mi dài nhẹ rũ xuống, che khuất suy nghĩ trong mắt.

Nhớ lại lúc vừa rồi khi người nọ nhìn hắn, ánh mắt tuy có kinh diễm nhưng lại không có ý da^ʍ tà.

Cặp mắt nhìn như đa tình đào hoa kia trừ bỏ lúc đầu có kinh diễm thì sau đó đã nhanh chóng biến mất không gợn sóng.

Sau khi tùy ý liếc nhìn hắn đã thu trở về cực nhanh.

Nhìn như đa tình lại lương bạc lạnh nhạt đến cực điểm!

Ngụy Kinh Mặc không biết có phải người trong hoàng gia đều có hai gương mặt hay không, hay là người này ẩn quá sâu.

*

Cung điện của nhị hoàng tử ở phía sau một rừng trúc.

Hắn là nhi tử của phượng hậu, đệ đệ ruột của Ngũ Hoàng nữ Phong Bạch Vi.

Lúc nhỏ sau khi gặp qua Ngụy Kinh Mặc một lần đã đặc biệt thích khí chất độc đáo của ca ca này, thường xuyên triệu hắn tiến cung chơi.

Ngụy Kinh Mặc mang theo Đông Thanh cùng Đông Qua chào hỏi thị vệ, sau đó mới cất bước đi vào.

Mới vừa đi vào đã nghe được giọng nói vui vẻ phát ra từ bên trong.

“Hoàng tỷ, tỷ thật lợi hại! Minh Nhi đã không phải là đối thủ của tỷ rồi!”

Tiếp theo là một tiếng cười trầm ổn: “Ngươi tiểu gia hỏa này đúng là ngọt.”

Bước chân của Ngụy Kinh Mặc khựng lại, khuôn mặt xinh đẹp nhịn không được hơi chau lên.

Không chờ hắn xoay người rời đi đã bị cung hầu chờ ở bên ngoài nhìn thấy được.

Vội vàng chạy chậm lại hành lễ nói: “Ngụy công tử, ngài đã tới. Chủ tử đã sớm chờ ngài!”

Hắn vừa dứt lời thì một thân ảnh xinh đẹp chạy từ bên trong ra. Chính là đương kim nhị hoàng tử, Phong Quyết Minh!

Năm nay hắn mới chín tuổi, có khuôn mặt tròn, mắt hạnh, tính tình lại hoạt bát phóng khoáng, ngày thường rất được phượng hậu cùng nữ hoàng sủng ái.

Sau khi nhìn thấy Ngụy Kinh Mặc đứng ở bên ngoài thì mắt hạnh của hắn sáng lên, lập tức chạy đến bên cạnh hắn nắm lấy cánh tay. Kiều thanh nói: “Kinh Mặc ca ca, sao giờ mới đến! Minh Nhi chờ ngươi đã lâu!”

Nói xong muốn kéo hắn vào phòng.

Ngụy Kinh Mặc lại bất động thanh sắc rút tay trở về, đứng ở tại chỗ cười nhạt nhìn hắn: “Sao có thể để điện hạ gọi một tiếng ca ca? Kinh Mặc thật sự thẹn không dám nhận! Vừa nghe trong phòng còn có những người khác, Kinh Mặc cũng không tiện vào nhà.”

Phong Quyết Minh thấy hắn cự tuyệt, lập tức có chút không vui bĩu môi.

Người trong nhà hình như nghe được giọng của Ngụy Kinh Mặc, sau khi hắn vừa dứt là đã đi từ bên trong ra.

Là Ngũ Hoàng nữ, Phong Bạch Vi.

Lúc này sắc mặt nàng ta có chút khó coi, đôi mắt sắc bén hơi chau lại.

Vốn dĩ hôm qua lúc nàng ta vừa mới tỉnh lại đầu óc còn có chút hỗn loạn, sau khi thấy mấy tỷ muội thì sắp xếp lại suy nghĩ trong lòng cả đêm.

Ngày hôm sau vốn định nghỉ ngơi một chút, ai ngờ mới vừa nằm xuống phượng hậu đã tới điện nàng. Một hai phải kêu nàng tới nơi này chơi với Phong Quyết Minh.

Nàng bị làm cho phiền lòng nên đành phải lại đây. Vừa rồi lúc nói chuyện thì biết được đích công tử Trấn Bắc Vương phủ muốn tới tìm Phong Quyết Minh.

Ở khoảnh khắc Phong Bạch Vi tỉnh lại đã lấy được rất nhiều tin tức từ người hầu bên cạnh.

Dĩ nhiên cũng có chuyện liên quan đến Trấn Bắc Vương phủ.

Trấn Bắc Vương Ngụy Vân là họ Vương duy nhất ở Phượng Lăng quốc. Bản tính kiêu dũng thiện chiến, trên tay nắm 30 vạn đại quân!

Mấy năm nay tuy bà ta bị nữ hoàng triệu vào trong thành Phượng Lăng. Nhưng hai nữ nhi bà ta vẫn trấn thủ ở biên cương.

Đại nữ nhi ở Bắc Nhung, được phong làm tướng quấn, thủ vệ Bắc đại môn Phượng Lăng quốc. Nhị nữ nhi ở Nam Di, được phong làm Uy Võ tướng quân, thủ vệ nam đại môn Phượng Lăng quốc.

Cho nên mặc dù những năm gần đây nữ hoàng càng thêm kiêng kị thế lực của Trấn Bắc Vương phủ nhưng lại không thể không dựa vào nó.

Trấn Bắc Vương phủ trở thành quý tộc quyền lực nhất Phượng Lăng quốc trừ hoàng gia, có quyền thế địa vị vọng môn.

Mà để kết thân với Trấn Bắc Vương phủ, kết hôn dĩ nhiên biến thành lối tắt.

Ngụy Kinh Mặc là đệ đệ ruột của hai vị tướng quân thủ vệ biên cương, đều do chính quân Thẩm thị sinh ra. Hai vị tướng quân đóng giữ biên quan hằng năm, việc hôn nhân dĩ nhiên đánh tới trên người Ngụy Kinh Mặc.

Bởi vậy từ lúc Ngụy Kinh Mặc có thể nghị thân, cửa Trấn Bắc Vương phủ có thể nói là thiếu chút nữa bị người dẫm phá.

Trấn Bắc Vương phủ có quyền thế địa vị, bản thân Ngụy Kinh Mặc cũng là một vị công tử cực xuất sắc, diện mạo thanh lãnh xuất trần, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông.

Dĩ nhiên phượng hậu cũng đánh chủ ý lên hắn.

Lấy quyền thế cùng địa vị của Trấn Bắc Vương phủ ở Phượng Lăng quốc, hẳn là nữ hoàng sẽ không để Ngụy Kinh Mặc gả đến gia đình bình thường. Dù gì binh quyền trong tay Trấn Bắc Vương, còn có sự tồn tại của hai vị tỷ tỷ kia, gả cho ai cũng bất lợi cho hoàng gia!

Cho nên từ lúc hắn sinh ra đã chú định phải làm rể hoàng gia. Chỉ có thể gả đến hoàng gia nữ hoàng mới yên tâm.

Trước kia phượng hậu không có nghĩ tới phương diện này. Nhưng từ lần Phong Bạch Vi tỉnh lại, thấy tính tình nàng trở nên trầm ổn mới động tâm tư.

Sau khi Phong Bạch Vi đi ra cửa, nhìn thấy thiếu niên như trích tiên đứng ở dưới ánh mặt trời. Tâm tính bực bội dần dần tan biến, ánh mắt sắc bén nhịn không được hoảng hốt.

Nàng cho rằng sau khi đi ra sẽ nhìn thấy một nam tử tô son điểm phấn, dù gì nơi này cũng là nữ tôn quốc, phần lớn nhóm nam nhi đều có bộ dạng như vậy.

Nhưng thiếu niên trước mắt bất đồng, da thịt như ngọc tinh tế bóng loáng, mặt mày tinh xảo thanh lãnh, trên mặt không hề có dấu vết của phấn mặt kia.

Đột nhiên Phong Bạch Vi nhìn thấy thiếu niên tinh xảo như ngọc, nhịn không được nhìn chằm chằm hắn sững sờ tại chỗ.

Ngụy Kinh Mặc buông đôi mắt xuống, sau khi cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt như muốn ăn mòn nhìn hắn, hắn nhẹ ngước đôi mắt liếc nhìn một cái.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt si mê của Phong Bạch Vi thì lại nhớ đến ánh mắt nhạt nhạt nhìn thoáng qua của người nọ, trong lòng không biết sao lại có chút chán ghét lên.

Lông mi nhỏ dài nồng đậm mà lại cong vυ"t run rẩy, hơi rũ xuống che khuất cảm xúc trong mắt.

Phong Bạch Vi làm nữ chủ nên diện mạo dĩ nhiên cũng vô cùng xuất sắc, nhưng khác với sự diễm lệ của Phong Bạch Tô, diện mạo nàng vô cùng oai hùng, mày kiếm mắt sáng, lúc không cười thì nhẹ nhấp cánh môi, cả người đều tản ra một loại khí chất lạnh lẽo.

Nàng ta nhanh chóng tiến lên vài bước, đến khi cách Ngụy Kinh Mặc khoảng ba thước thì ngừng lại, ôn thanh mở miệng nói: “Không biết Ngụy công tử tới chơi, thất lễ.”

Nghe vậy thì Ngụy Kinh Mặc hành lễ với nàng ta, đạm thanh trả lời: “Ngũ điện hạ nói quá lời.”

Vừa dứt lời hắn lại rũ mắt đứng ở nơi đó.

Phong Bạch Vi thấy vậy cũng biết không thể tiếp tục nói chuyện. Dù gì luật lệ của nam nữ ở thế giới này vô cùng nghiêm khắc.

Nàng ta nói với Phong Quyết Minh đứng bên cạnh: “Minh Nhi đưa Ngụy công tử vào nhà chơi đi, hoàng tỷ đi về trước. Sau này có thời gian lại đến tìm đệ.”

Sau khi Phong Quyết Minh nghe được thì lại luyến tiếc nhìn nàng một cái.

Dù gì đây cũng là lần đầu tiên hoàng tỷ bồi hắn chơi, trước kia nàng ta căn bản không để ý tới hắn.

Phong Bạch Vi thấy vẻ mặt hắn có chút mất mát, trong mắt mang theo ý cười, giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của hắn.

“Được, hoàng tỷ đáp ứng đệ, sau này chắc chắn sẽ tới tìm đệ chơi được không?”

Thấy nàng ôn nhu nhìn hắn. Cuối cùng Phong Quyết Minh gật đầu đầu: “Được, hoàng tỷ phải nhớ rõ nha!”

Trấn an Phong Quyết Minh xong Phong Bạch Vi mới cất bước đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua Ngụy Kinh Mặc, nàng lễ phép nói: “Ngụy công tử, cáo từ.”

Sau khi Ngụy Kinh Mặc nghe được thì nghiêng người, kéo khoảng cách của hai người ra xa, hành lễ nhìn theo nàng rời đi.

Cho đến khi thân ảnh Phong Bạch Vi hoàn toàn biến mất không thấy hắn mới chậm rãi đứng dậy.

Phong Quyết Minh chán nán vài giây, sau đó lập tức khôi phục lại. Kéo Ngụy Kinh Mặc vào trong phòng.

Y lôi kéo hắn ngồi trên giường nệm, mắt hạnh sáng lấp lánh nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên mở miệng nói: “Kinh Mặc ca ca, ngươi cảm thấy hoàng tỷ ta thế nào?”

Ngụy Kinh Mặc ngồi đoan chính ở trên giường nệm, nghe vậy thì nhàn nhạt trả lời: “Ngũ điện hạ dĩ nhiên khí chất phi phàm, dáng vẻ oai hùng.”

Sau khi Phong Quyết Minh nghe hắn nói thì vui vẻ nở nụ cười, nhìn hắn lại nhỏ giọng hỏi: “Vậy ngươi gả cho hoàng tỷ ta đi thế nào? Chờ ngươi thành tỷ phu của ta thì chúng ta có thể ở bên nhau chơi mỗi ngày rồi!”

Nghe vậy sắc mặt Ngụy Kinh Mặc lập tức trầm xuống, thanh lãnh nói: “Điện hạ nói cẩn thận! Từ xưa đều nghe theo lệnh của cha mẹ, lời người mai mối. Việc hôn nhân dĩ nhiên do gia phụ lo liệu, sao có thể tùy ý bàn luận? Hơn nữa thân phận ngũ điện hạ tôn quý, Kinh Mặc bất tài, sao dám tự cho mình siêu phàm trèo cao.”

Sau khi Phong Quyết Minh nghe lời này của hắn thì có chút không vui khẽ hừ một tiếng, nhìn hắn lầu bầu: “Cái gì trèo cao không trèo cao, rõ ràng chính là không muốn, đúng là không có mắt nhìn!”

Ngụy Kinh Mặc nghe hắn nhỏ giọng lầu bầu thì nhẹ rũ mắt không nói. Ánh mắt hắn thờ ơ không biết đang nghĩ gì.

*

Sau khi rời khỏi hoàng cung, Ngụy Kinh Mặc ngồi ở bên trong xe ngựa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Đông Thanh cùng Đông Qua ngồi ở hai bên nhìn khuôn mặt như ngọc của hắn cẩn thận xem xét liếc mắt một cái.

Tính tình Đông Qua hoạt bát, không giữ được suy nghĩ trong lòng. Nhìn Ngụy Kinh Mặc thấp giọng mở miệng nói: “Công tử, hôm nay thấy Ngũ Hoàng nữ điện hạ không giống với đồn đãi, không có một chút bộ dạng hoang đường háo sắc như trong lời đồn. Thoạt nhìn còn vô cùng oai hùng bất phàm, nói chuyện cũng khách khí có lễ. Xuất sắc hơn những hoàng nữ khác nhiều!”

Hắn vừa dứt lời thì Ngụy Kinh Mặc mở mắt, tầm mắt đạm mạc dừng ở trên người hắn, thanh âm có chút lạnh: “Gần đây lá gan ngươi càng lớn rồi. Ngay cả hoàng gia cũng dám nghị luận. Ngũ Hoàng nữ điện hạ làm người như thế nào há có thể để ngươi nghị luận?”

Sắc mặt hắn trầm trầm, quát lớn nói: “Nếu có lần sau thì không cần ở bên cạnh ta nữa!”

Đông Qua không ngờ sẽ chọc hắn tức giận, thấy vậy vội vàng quỳ xuống xin tha nói: “Công tử tha mạng! Đông Qua không dám nữa! Xin công tử tha cho Đông Qua!”

Ngày thường tính tình Ngụy Kinh Mặc lãnh đạm, cũng dễ hầu hạ, đối đãi với người bên cạnh khoan dung hiền lành. Nhưng thật ra bởi vậy nên mới làm Đông Qua càng thêm lớn gan, không ngăn cản thì cái gì cũng dám nói ra bên ngoài.

Đông Thanh ở một bên cũng vội vàng cầu tình nói: “Công tử bớt giận, tha cho Đông Qua lần này đi! Đợi sau khi trở về nô nhất định sẽ giáo huấn hắn, không để hắn hồ ngôn loạn ngữ nữa!”

Ngụy Kinh Mặc cúi đầu nhìn Đông Qua run bần bật bên chân, lại nhìn Đông Thanh quỳ trên mặt đất.

Thật lâu sau mới đạm thanh mở miệng nói: “Được rồi, đứng lên đi! Lần này ta không đuổi ngươi đi. Nhớ kỹ giáo huấn đừng tái phạm nữa biết không?”

Nghe vậy mắt Đông Qua rưng rưng, nín khóc mỉm cười. Dập đầu thật mạnh: “Vâng, công tử! Nô nhớ kỹ!”