Đơn Dĩ Đình ngồi không nổi nữa, đứng lên nói: “Người nghĩ rằng con gả nó cho thanh niên tuấn kiệt trong kinh thành là sợ nó giành lấy vị trí của con? Giúp con? Giúp con cái gì? Người cho rằng hoàng cung này là chỗ tốt đẹp hay sao? Quân Hậu lại là cái gì –”
Mậu Quốc Công chính quân vội vàng kéo hắn: “Quân Hậu! Cẩn thận lời nói!”
Không cần ông ta phải nhắc nhở, Đơn Dĩ Đình lập tức ngậm miệng, một lần nữa ngồi xuống.
Y uốn cong ngón tay, chống cái trán, thở dài: “Con biết biểu đệ khi còn bé đã thông minh xinh đẹp, nếu không phải nó không đủ tuổi, năm đó vị trí Thái nữ chính quân cũng không đến lượt con đâu. Nhưng đương kim Thánh Thượng không phải là người mềm lòng nghe theo người khác, cũng không phải có thể bị nam nhân mê hoặc người, về bảo nương chết tâm đi.”
Y đã là Quân Hậu, phủ Mậu Quốc Công vì cái gì còn muốn đưa người khác trong gia đình tiến cung?
Có lẽ là cảm thấy Quân Hậu như y đây vô dụng quá, hoàng đế tiền triều sẽ không vì y mà đối xử tử tế với phủ Mậu Quốc Công, y cũng không thể đưa ra được tin tức gì có ích.
Nhưng Trịnh Gia Linh là ai?
Là một người sẽ vì một nam tử mà thay đổi chủ ý sao?
Đưa biểu đệ đưa tiến cung thì có ích lợi gì chứ?
Huống hồ...
Mậu Quốc Công chính quân nói: “Con còn chưa thử mà, coi như cha cầu xin con, vì lợi ích của phủ Mậu Quốc Công chúng ta, con…”
Huống hồ, Đơn Dĩ Đình nghĩ, nàng là thê chủ của y.
Nàng có các Cung hầu khác, là chuyện mà ý không thể kiểm soát được nhưng y không thể nào chủ động chia sẻ thê chủ của mình cho biểu đệ được.
Y không đến nỗi không quan tâm cảm giác của nàng như vậy.
Đơn Dĩ Đình nói: “Không thể nào.”
“Cha.” Đơn Dĩ Đình nghiêng đầu nhìn ông ta: “Sau này người vào cung, có phải sẽ không mang thoại bản cho con đúng không?”
Mậu Quốc Công chính quân biết lúc này cần phải dỗ dành hắn, vì thế nói: “Nếu con thích, lần sau cha mang cho con.”
Đơn Dĩ Đình nghiêng đầu quan sát.
Cái tốt khi cùng Trịnh Gia Linh ở chung lâu ngày chính là, bây giờ y rất giỏi nhìn sắc mặt của người khác.
Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đây rõ ràng là đang lừa gạt dụ dỗ y mà.
Đơn Dĩ Đình gật gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi, đúng rồi, nhân tiện nói đến Cung hầu... Lư vệ hầu được sủng ái đã hơn một năm, Hoàng Thượng cũng tới lúc thấy chán rồi.”
Mậu Quốc Công chính quân nói: “Không phải mới nửa năm sao?”
“A.” Đơn Dĩ Đình nói: “Bổn cung nhớ lầm, Ỷ Vân…” Y cất tiếng gọi: “Bổn cung mệt rồi, đưa Mậu Quốc Công chính quân xuất cung đi.”
Cho dù người bên cạnh khuyên như thế nào đi nữa, Đơn Dĩ Đình vẫn không động lòng chút nào.
Lư vệ hầu được sủng ái bảy tháng bốn ngày, chuyện trong cung, vậy mà cha y cũng biết.
Có thể từ đâu mà biết được chứ?
Đơn Dĩ Đình nhìn bóng dáng hai người rời đi.
Trong số bốn người hôm qua y mạo hiểm bị Trịnh Gia Linh ghét bỏ cũng vẫn muốn cứu, có người gạt y tự quyết định đưa tin cho phủ Mậu Quốc Công.
Nàng không thích hậu cung dính líu đến tiền triều.
Cũng không biết nàng có phát hiện hay không.
Nếu là một ngày nào đó nàng phát hiện, nhất định sẽ không tin tưởng y không có tham gia trong đó.