Sau tiệc cưới, Tống Tây mới biết được, hóa ra Tô Khanh Từ là Cô Cả nhà họ Cố ở kinh đô!
Nhà họ Cố ở kinh đô, đó là gia tộc mà tất cả những gia tộc giàu có khác ở Thành phố Giang đều không dám mơ tới!
Trước đây, anh ta luôn cho rằng Tô Khanh Từ thật nhạt nhẽo vô vị, tính cách quá mức yếu đuối, lại vô dụng nên rất coi thường cô.
Nhưng bây giờ, cô ấy đã trở thành Cô Cả nhà họ Cố, tức một chiếc bánh ngọt vàng đính kim cương!
"Cút ngay."
Tô Khanh Từ cau mày, hất Tống Tây ra, cảm xúc chán ghét đặc biệt rõ ràng.
"A!"
Bị hất ngã xuống đất, Tống Tây phát ra một tiếng kêu thảm thiết, không thể tin được mà nhìn Tô Khanh Từ.
Không phải trước kia cô rất thích anh ta sao?
Sao cô cam lòng động thủ với anh ta!
"Tô Khanh Từ, sao cô có thể động thủ đánh người! Ông xã, anh không sao chứ!"
Sau khi chỉ trích Tô Khanh Từ, Tô Tinh Nhu chạy nhanh đến đỡ Tống Tây, quan tâm hỏi thăm.
Tô Khanh Từ thật sự không để đôi cẩu nam cẩu nữ này vào mắt, cô định không đếm xỉa đến.
Thế nhưng, Tô Tinh Nhu ghen tị với Tô Khanh Từ đến phát điên, đặc biệt là khi thấy thái độ hôm nay của Tống Tây đối với cô có chuyển biến, càng muốn ăn đòn.
"Xin lỗi! Cô hiện tại nhất định phải xin lỗi chồng tôi! Bằng không, tôi sẽ chụp ảnh cô đăng lên mạng!"
Tô Tinh Nhu không phải là diễn viên, thực chất cô ta chỉ là một tiểu võng hồng nổi tiếng trên mạng dựa vào cái danh "Cô Cả nhà giàu chăm chỉ trà trộn vào giới giải trí" trước đó để thu hút rất nhiều người hâm mộ mà thôi.
Tuy rằng chuyện kết hôn đối với võng hồng mà nói cũng không phải là chuyện tốt, nhưng bởi vì cô ta quá nhạt nhòa nên căn bản không ai chú ý đến.
Nhưng tốt xấu gì cô ta cũng có vài trăm nghìn fan, để một người hấp thụ ánh sáng, lại bỏ tiền ra mua nhiệt thì vẫn có thể miễn cưỡng nằm ở đuôi hotsearch.
Tô Khanh Từ vốn định một cước đá văng Tô Tinh Nhu đang cản đường, nhưng tầm mắt lại dừng ở trên bụng cô ta, cuối cùng cũng không đưa chân lên.
"Cô muốn làm gì!"
Tô Tinh Nhu chú ý đến tầm mắt của Tô Khanh Từ, lập tức lui về phía sau vài bước bảo vệ cái bụng.
"Cút."
Ánh mắt Tô Khanh Từ nhìn cửa sổ của căn nhà đối diện, nhẹ nhàng tránh ra.
"Đùng!"
Trên mặt đất nơi cô vừa đứng xuất hiện một vết đạn thật sâu.
Lại có thể có người núp trong bóng tối bắn lén, có ý đồ ám sát!
Hơn nữa đối phương thấy Tô Khanh Từ né được, vẫn không thôi hy vọng bắn thêm vài phát nữa.
Kết quả là mỗi lần đều không thể bắn trúng mục tiêu, ngay cả tung tích của Tô Tử Khanh cũng sớm không thấy đâu.
Tô Tinh Nhu vốn đang hung hăng càn quấy nhưng vì sợ hãi mà té ngã trên đất, nhìn thấy máu tươi giữa hai chân chảy ra, cô ta hoảng sợ mở to hai mắt.
"Đứa bé, con của tôi!"
. . .
Ám sát thất bại, tên sát thủ một bên chửi má nó, một bên thu thập đồ đạc cá nhân chuẩn bị rút lui, thế nhưng khi hắn vừa mới mở cửa phòng ra, đã bị đạp trở về.
Tên sát thủ ngay lập tức chuẩn bị lấy vũ khí ra, ai ngờ đối phương lại phản ứng nhanh hơn, đá thêm một cú nữa làm gãy cổ tay hắn ta!
"A!" Tên sát thủ phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, ý thức được thực lực khủng bố của đối phương, hắn liên tục xin tha: "Bà cô ơi tha mạng!"
"Gϊếŧ tôi?" Tô Khanh không nói vòng vo.
"Có người . . . Có người cho tôi một trăm vạn . . . Để gϊếŧ cô! Bà cô . . . Tha mạng!"
"Lại một trăm vạn?" Tô Khanh Từ nhướng mày, nắm tóc tên sát thủ hướng ra ngoài cửa sổ, chỉ vào Tô Tinh Nhu đang được nâng lên cáng: "Là người phụ nữ kia sao?"
Tên sát thủ liên tục lắc đầu: "Tôi không biết, đơn hàng đều ở trên mạng!"
Hắn đứng thứ tám trong danh sách các sát thủ, được người trong giới gọi là "Thần thương", từ trước đến nay đều bách phát bách trúng, chưa trượt phát nào.
Nhưng hôm nay lại gặp phải thất bại duy nhất trong cuộc đời này, hắn ta lại có thể bị đánh bại bởi một cô gái nhìn trông có vẻ yếu đuối!
Làm thế quái nào mà cô có thể đi từ tầng dưới lên tầng trên chỉ trong vài giây!
Thật khủng bố!