Chương 6

Dù Tô Khanh Từ không tình nguyện, nhưng cuối cùng cô vẫn bị "áp giải" đến bệnh viện.

Bởi vệ sĩ đã đem chuyện bị tập kích trên đường báo cho ông cụ Cố, mặc dù cô không có việc gì, nhưng những lỗ máu trên người Cố Chi Nghiêm và tài xế là thật.

Vết thương này mọi người đều biết, nếu Tô Khanh Từ dùng pháp thuật để chữa trị sẽ khiến người bình thường nghi ngờ, cho nên chỉ có thể giúp cầm máu đơn giản, sau đó còn "bị bắt" kiểm tra sức khỏe toàn thân.

Kết quả kiểm tra sức khỏe so với dự đoán của Tô Khanh Từ không sai biệt lắm, không có vấn đề gì lớn, chỉ là thiếu dinh dưỡng, một số nguyên tố vi lượng hơi thấp.

Vết thương của Cố Chi Nghiêm không nặng cũng không nhẹ, nguyên nhân chính là do ông cụ Cố liều mạng ra lệnh, dặn dò phải đưa Tô Khanh Từ về nhà.

Cho nên thừa dịp mấy ngày nay dưỡng thương, Cố Chi Nghiêm chỉ một lòng muốn cùng em gái bồi dưỡng tình cảm, nói không chừng có thể đánh bài tình thân, lừa trở về.

Nào ngờ, cô em gái này không hề nhát gan và yếu đuối như lần đầu gặp mặt, trái lại còn rất có chủ kiến, mấy ngày nay bất luận anh ta có lừa gạt thế nào, đối phương cũng không hề dao động, thậm chí anh ta còn không đoán được cô đang nghĩ gì.

"Từ Từ, mấy ngày nay anh ba đều nói đến hói đầu, em đáp ứng với anh, theo anh về nhà đi."

Nếu cô không về nhà, ông cụ sẽ lại đến đây lột da anh ta mất.

Người ngoài đều nói anh ta là Diêm Vương, ít ai biết rằng ông cụ nhà anh mới là Diêm Vương của các Diêm Vương.

Tô Khanh Từ cà lơ phất phơ ngồi trên sô pha, ăn kẹo que, nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó.

Chắc chắn phải về nhà họ Cố. Thật ra, trong thâm tâm nguyên chủ, cô rất muốn về.

So với nhà họ Tô, nhà họ Cố đối với cô mới thật tâm thực lòng.

Nhưng nguyên chủ vừa tới nhà họ Cố đã thấy sợ. Lần đầu tiên cô ấy thấy nhiều thân thích như vậy, lại thêm ai cũng tài giỏi, nguyên chủ vốn đã nhát gan, sợ tới mức ngay cả thở cũng không dám.

Sau đó, Tô Hải cùng Vương Đại Hoa tự mình đến cửa, tỏ ra vô cùng yêu thương nguyên chủ, mà nguyên chủ đã nhất kiến chung tình với Tống Tây nên liền theo người nhà họ Tô trở về Thành phố Giang.

"Tôi sẽ suy xét." Tô Khanh Từ trả lời.

Nghe Tô Khanh Từ nói vậy, anh ta biết cô đã buông tay nên rất vui mừng, nhưng không dám chủ quan, dù sao thì, nếu bây giờ em gái không muốn về nhà, anh ta quả thật không có cách nào để ép cô trở về.

Nói đến đây cũng không sợ mất mặt, tự cho mình là thượng tá còn không lợi hại bằng một cô gái nhỏ.

Con bé đã trải qua những gì trong hai năm qua?

Làm sao lại khác so với trước kia?

Nếu đây là cách sinh tồn của con bé, chỉ sợ là đã ăn không ít khổ!

Ánh mắt nhìn Tô Khanh Từ của Cố Chi Nghiêm dần dần hiện lên một chút đau lòng, nếu người ngoài nhìn thấy ánh mắt này của anh ta, khẳng định sẽ kinh hãi như thấy quỷ!

Rốt cuộc thì làm sao mà "Diêm Vương" lại mềm lòng như thế!

Tô Khanh Từ không thích người khác soi mói mình, cho dù đối phương có là anh ba trên danh nghĩa đi chăng nữa, cô cũng không có nhiều sự khoan dung.

"Tôi ra ngoài đi dạo trước."

Không để cho Cố Chi Nghiêm có cơ hội lải nhải dặn dò, cô đã đi ra khỏi phòng bệnh VIP.

. . .

Tầng dưới của bệnh viện.

"Ông xã, anh nói xem là con trai hay con gái hả?"

Tô Tinh Nhu vuốt ve bụng mình, vui mừng hỏi, nhưng đối phương không lập tức trả lời cô ta.

Cô ta nghi hoặc ngước mắt lên, nhìn theo tầm mắt của Tống Tây, phát hiện Tô Khanh Từ đang đi đến trước mặt bọn họ.

Tô Khanh Từ lúc này cũng nhìn thấy Tô Tinh Nhu, đúng là đôi tra nam tiện nữ, trốn tránh cũng không phải là phong cách của cô, bình thường, cô đều chọn cách phớt lờ nó.

Nhưng trong lúc cô định nhắm mắt làm ngơ đi ngang qua hai người họ thì Tống Tây đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay cô.

"Tiểu Từ, sao em lại đến bệnh viện?"

Lời nói tha thiết, như thể đang quan tâm.