Chương 3

Nguyên Nghị Thần ở nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm sau đi thượng triều. Bệ hạ mặt rồng vui vẻ, khen không ít, thưởng lại chẳng bao nhiêu.

Nhưng ta thật ra không thể hiểu được mà được một cái cáo mệnh.

✿ Cáo mệnh (诰命): Tước hiệu dùng để phong cho phụ nữ thời phong kiến.

Diệu Anh cũng mang về tin tốt, tuy rằng có không ít người coi trọng ruộng đất Tây giao, nhưng ai cũng không so được với tiền tài của ta, vì vậy ta dùng giá gấp đôi, thành công mua trọn toàn bộ.

Trước mắt đúng là mùa gieo trồng. Tây giao chỉ có một nửa là ruộng, nửa còn lại đều là đất hoang, thật sự lãng phí.

Làm thương nhân, hiển nhiên muốn phát huy hết thảy lợi ích, dùng tài nguyên đúng chỗ. Ta cầm bàn tính vàng tính tính, hơi hơi suy nghĩ, lại lấy ra một xấp ngân phiếu: “Một nửa đất hoang kia dùng để xây tửu lầu và khách điếm, xây một con đường nối thẳng đến đỉnh núi Tây Sơn, ngươi hiểu ý ta sao?”

Đây là chuyện ta học được trước khi xuất giá. Năm đó ở Giang Nam, có một vị cô nương mở tửu lầu và khách điếm dưới chân núi, gọi là “Nông Gia Nhạc”. Ban đầu mọi người đều chê cười nàng, cảm thấy nàng chắc chắn sẽ lỗ sạch vốn.

✿ Nông Gia Nhạc (农家乐): Thú vui của nhà nông.

Nhưng khi khách điếm xây xong, vừa lúc hoa đào trên núi nở rộ, du khách ùn ùn kéo đến không dứt, công việc kinh doanh tửu lầu cũng theo đó mà được lợi, kiếm đầy tiền.

Diệu Anh cũng từng chứng kiến, vừa nghe ta nói đã hiểu. Đôi mắt nàng sáng lên, đề nghị: “Kinh thành không thiếu nhất chính là kẻ có tiền, không sợ đắt, chỉ sợ không đủ đắt. Không bằng chúng ta cũng học theo Nguyệt cô nương, mở hội viên gì gì đó, tiêu tiền càng nhiều cấp bậc càng cao, đến lúc đó khẳng định sẽ có tên ngốc đổ một đống tiền vào.”

Ta khen ngợi sờ sờ đầu nàng. Không hổ là cùng ta lớn lên từ nhỏ, quá thiện lương, không kiếm tiền của người nghèo.

Ta đem chuyện này giao cho Diệu Anh. Nàng hiểu rõ cách làm nhất, tuy tuổi còn nhỏ nhưng thủ đoạn không tầm thường.

Ta đang nghĩ đến bạc sáng bóng ùn ùn bơi vào túi, đột nhiên nghe thấy nha hoàn tiến vào bẩm báo, nói Tạ cô nương tới.

Nhu Nhi tên thật là Tạ Nhu, lớn lên trong gia đình nhà nông ở biên cảnh, thường xuyên chịu khói lửa chiến tranh lan đến, ăn không đủ no.

Chẳng qua nàng may mắn gặp được Nguyên Nghị Thần, một bước lên mây.

Ta thật ra cũng không có ý kiến gì với nàng. Ta lăn lộn trong thương trường, gặp qua nhiều loại yêu ma quỷ quái, giới hạn cũng mở rộng ra.

Nàng tới tìm ta, vẫn là dáng vẻ e thẹn như cũ, còn chưa mở miệng đã đỏ mặt.

“Nhu Nhi cô nương, có chuyện gì không ngại nói thẳng.” — Ta cầm bàn tính vàng trong tay, từng hạt châu chuyển động không ngừng.

Đây là bàn tính được làm ra từ vàng ròng, nhỏ nhắn tinh xảo, là quà phụ thân tặng cho ta năm sinh nhật mười mấy tuổi.

Tạ Nhu nhìn bàn tính, trong mắt loé lên ánh sáng kỳ dị: “Tỷ tỷ, phu quân làm ta đến tìm ngài thương lượng… chuyện vào cửa. Ngài cũng biết, để càng lâu thân thể của ta càng không tiện…”

Nói xong, nàng nhìn xuống bụng.

Ta sửng sốt. Cưới một người thϊếp mà thôi, còn muốn làm rùm beng hay sao?

Nhưng nhìn vẻ mặt của Tạ Nhu, có thể thấy, Nguyên Nghị Thần thật sự có ý này.

Ta cạn lời một lúc, tay đỡ trán, khó xử nói: “Nhu Nhi cô nương, trong phủ vẫn là mẫu thân quyết định mọi chuyện, ngươi tìm ta cũng vô dụng.”

Chuyện này ta thật sự không lừa nàng. Từng chuyện trong Nguyên phủ, dù lớn hay nhỏ, tất cả đều do lão phu nhân quyết định, ta tính cái thá gì?

Nếu không phải ta có nhiều tiền, chỉ sợ đã sớm bị đuổi ra khỏi phủ.

Tạ Nhu cúi đầu, không biết tính toán cái gì, sau đó đột nhiên đứng dậy, lãnh đạm nói: “Vậy Nhu Nhi không làm phiền tỷ tỷ nữa.”

Nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ lấy nàng, làm như nàng không có chân không bằng.

Ta vốn không đem chuyện này để trong lòng, nào ngờ đến tối, Nguyên Nghị Thần đùng đùng xông vào Hoạ Sương Viện hỏi tội, nói từ khi rời khỏi đây Tạ Nhu bắt đầu đau bụng, suýt chút nữa sinh non.

Hắn nhận định là ta ghen ghét Tạ Nhu, muốn hại con của nàng ta.

Chuyện này thật đúng là ngồi im trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống. Cả buổi chiều ta đều bận rộn xem sổ sách, lấy đâu ra thời gian đi hại nàng?

“Phu quân, ngươi không tin thϊếp thân đến như vậy?”

Hắn lộ vẻ mặt chán ghét, oán hận nói: “Thẩm Hoài Trang, nếu Nhu Nhi có chuyện gì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Ta lạnh lùng cười: “Nếu phu quân đã nhận định thϊếp thân tâm địa rắn rết, chi bằng đường chia đôi ngả, hoà ly đi.”