Chương 2

Người xung quanh đều trợn mắt giận dữ nhìn ta, nhưng ta rõ ràng cái gì cũng không làm.

Thậm chí có thể nói, ta mới là người bị hại.

Phu quân có con với người khác, còn công khai dẫn về, tuy rằng mặt ngoài không ai nói gì, nhưng ngày mai, ta sẽ trở thành trò cười trong giới phu nhân.

Những chuyện này chưa một ai để ý. Hiện giờ, trong mắt bọn họ, ta chỉ là một phụ nữ ác độc tràn đầy ghen ghét, đang khi dễ một tiểu cô nương nhu nhược đáng thương.

Hạ nhân có ý kiến chỉ có thể nhịn, bà mẫu lúc này cũng không khó xử ta, giả vờ giả vịt nói: “Nhu Nhi đã có thai với Nghị Thần, cũng không thể làm nàng chịu khổ, liền đón vào phủ, tạm thời làm một quý thϊếp.”

Tạm thời?

Ta cười.

Nếu ngày nào đó Nhu Nhi sinh hạ nam hài, có phải hay không muốn nâng lên làm bình thê? Hoặc là hưu luôn chính thê là ta, nhường ra vị trí cho nàng?

Ta nhìn về phía Nguyên Nghị Thần, chỉ thấy hắn vẻ mặt cực kỳ tán thành.

Toàn bộ căn phòng rơi vào yên tĩnh, cây kim rơi xuống đất còn có thể nghe rõ.

Ta không nói lời nào, bưng chén trà lên uống một ngụm, hương vị thanh mát lan tràn trong khoang miệng.

Đây là tuyết mầm tốt nhất, cây trà nảy mầm trong tuyết, trước khi mùa xuân tới, nông dân trồng trà đội tuyết đi hái, mỗi một lá trà đều là mầm lá tươi tốt nhất.

Một cân trà ngàn lượng hoàng kim.

Ta đưa đến tặng, bà mẫu không khen được một câu, ngược lại chỉ trích ta xa hoa lãng phí.

Nhưng bà ta lại không chê lá trà, 2 năm uống hết mười mấy cân trà.

Mắt thấy tất cả mọi người đều giữ im lặng, Nhu Nhi nhịn không được mở miệng: “Tỷ tỷ, ta biết ngài không thích ta, nhưng ta và Thần lang thiệt tình yêu nhau, cầu xin ngài không trách tội chúng ta.”

Nàng giống một đoá hoa mảnh mai, gió thổi qua sẽ ngã.

Vì thế, ta lại đóng vai phản diện, vô duyên vô cớ nhận một đống ánh mắt xem thường. Chỉ tiếc Diệu Anh không ở, nếu không phải làm nàng học tập, như thế nào mới là nữ tử!

“Nhu Nhi cô nương, nếu mẫu thân và phu quân đều thích ngươi, ta cũng không dám nói gì. Cứ nghe lời mẫu thân, làm một quý thϊếp đi.” — Dù sao ta cũng không thể ngăn được quyết định của hắn, chi bằng mặc kệ: “Trước mắt Phong Linh Viện còn trống, ta sai người đến dọn, ngươi liền ở đó đi.”

Phong Linh Viện là nơi gần với Hoà Phong Viện nơi Nguyên Nghị Thần ở nhất, cũng coi như là đẩy thuyền giúp bọn họ một phen.

Đáng tiếc Nguyên Nghị Thần không biết điều, vô tình cự tuyệt: “Không cần, Nhu Nhi sẽ ở cùng ta.”

Thật đúng là đem thể diện của ta vứt xuống đất chà đạp.

Ta nở một nụ cười, cố nhịn xuống sự xúc động muốn đem nước trà hắt lên mặt hắn: “Phu quân thích là được.”

Mục đích đã đạt thành, 3 người họ đều thở dài nhẹ nhõm, sai người dọn đồ ăn lên.

Từng món ăn trân quý mỹ vị, sắc hương vị đều đầy đủ, ta lại lười chẳng muốn động đũa.

Nhu Nhi lại nhìn không chớp mắt, đôi mắt sáng lên.

Nguyên Nghị Thần tri kỷ gắp đồ ăn cho nàng, tình chàng ý thϊếp, thật là buồn nôn.

Càng xem, ta càng đau lòng.

Cá chép Đông Hải, 222 lượng. Vây cá hầm, 80 lượng. Canh rắn, 100 lượng. Canh tổ yến, 200 lượng.

“Vẫn là đầu bếp trong phủ tay nghề cao, nhi tử đã lâu chưa được ăn ngon như vậy.” — Nguyên Nghị Thần ăn liền 2 chén cơm, đang chờ người hầu xới cho chén thứ 3.

Bà mẫu thấy nhi tử ăn được uống được, cực kỳ vui mừng: “Con thích là được, ngày mai lại làm đầu bếp nấu thêm.”

Ngày mai còn làm?

Lòng ta cười lạnh. Bà cũng dám mơ thật.

Không nói đến giá tiền, nhưng tất cả nguyên liệu nấu ăn đều là đồ tốt hiếm có khó tìm. Ta tìm suốt một tháng mới miễn c.ư.ỡ.n.g tìm được bấy nhiêu, vốn dĩ tính toán chúc thọ cho cha ta.

Cha ta không có yêu thích gì khác ngoài đồ ăn ngon.

Hôm nay khen ngược, một tháng khổ tìm, cuối cùng đều tiện nghi những người này.

Nhu Nhi ăn đến miệng bóng nhẫy, lão bà bà dường như cảm thấy đồ ăn hôm nay ngon hơn ngày thường, còn ăn thêm một chén canh.

Ta thở dài thương xót cho bạc của ta.