Bà lão mở mắt, vừa nhìn liền thấy đứa cháu trai, lòng đau xót, yếu ớt kêu lên: "Cháu!"
“Ah! Ah!" Cậu nhóc vui mừng òa khóc, ôm lấy bà lão thật chặt.
“Còn sống?”
“Thật sự còn sống?”
“Thật là một phép lạ…”
“Thần y!”
“…”
Đám đông không ngừng buôn chuyện.
“Tôi nhớ ra lần trước cô nương này là người đã cứu một cô gái bị hóc hạt lạc trước cửa tiệm này. Lúc đó, thầy thuốc cũng nói không còn hy vọng cứu sống và bảo về lo hậu sự. Cô ấy đi tới, vỗ vào ngực và bụng mấy cái, cô gái kia liền sống lại, cũng không cần thuốc thang gì!" "
“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi!"
"Cô gái đó là em gái của Lưu Hổ!"
Những người này đều đang bàn về chuyện lúc trước, Lưu Hổ là người suốt ngày ở ngoài đường, gặp ai cũng nói chuyện nên nhiều người quen biết hắn.
"Ah! Ah!" Cậu nhóc quỳ lạy Lý Vạn Thư, trong mắt là sự cảm kích.
"Nhà em ở đâu? Chúng ta đưa hai người trở về!" Lý Vạn Thư giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa, cô biết cậu nhóc này đang cảm ơn mình.
"Ah! Ah!" Cậu nhóc đứng lên, dùng tay chỉ phương hướng cho Lý Vạn Thư.
Lúc này, không ai để ý rằng trên ban công nhà đối diện có vài cặp mắt đang chăm chú nhìn bọn họ với vẻ thích thú.
"Cửu ca, xem ra Lý tiểu thư quả nhiên có năng lực!" Tư Không Xuân nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng vô cảm của Tư Không Quyết.
Haiz, Cửu ca quả thực là đẹp trai! Thậm chí, anh còn đẹp hơn cả phụ nữ…
“Lần trước tôi gặp cô ấy trên đường. Cô ấy đã cứu một cô gái bị hóc lạc. Thầy thuốc bảo về chuẩn bị lo hậu sự. Nhưng Lý tiểu thư đến và ôm cô gái ấy từ phía sau. Chỉ cần vài động tác, cô gái ấy đã nhổ hạt lạc ra ngoài. Tôi cho rằng đó ngẫu nhiên chỉ là sự trùng hợp!” Một nam nhân khác cầm chiếc quạt trên tay, vẻ ngoài thư sinh tao nhã.
Người này không ai khác chính là Ninh Viễn, con trai trưởng của Ninh Quốc Công.
"Một lần là sự trùng hợp , nhưng nhiều lần thì không, cô ấy đã cứu Minh Châu, đây tuyệt đối không phải là mèo mù vớ được cá rán." Tư Không Xuân nhìn bọn họ rời đi, mỉm cười.
Ninh Viễn gật đầu, nghĩ tới lần đó Lý Vạn Thư đi vào Thiên Nhai cứu anh trai, thật là thú vị.
Tư Không Quyết im lặng nghe không sót từ nào, ngón tay thon dài cầm tách trà lên nhấp một ngụm, đôi mắt đen láy bình tĩnh như không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người.
Lý Vạn Thư liếc nhìn Lưu Hổ, hắn lập tức hiểu ra, cõng bà lão trên lưng và đi theo hướng mà cậu nhóc đã chỉ.
Lý An Sinh phía sau đỡ bà lão, kỳ thực bà ấy gầy trơ xương, căn bản là không nặng bao nhiêu.
Cậu nhóc cũng mau chóng đứng dậy, chạy tới trước mặt Lưu Hổ dẫn đường.
Lưu Hổ không ngờ rằng cậu bé này lại sống cùng chỗ với mình, trong con hẻm tồi tàn.
Chính xác kinh thành là nơi giàu sang thịnh vượng, nhưng không phải ai cũng giàu, còn có vô số người nghèo, họ làm việc từ sáng đến tối chỉ mong đủ ba bữa một ngày. Khu ổ chuột là nơi ở của họ, những người không tiền không quyền.
"Ah! Ah!" Cậu bé dẫn Lý Vạn Thư vào trong lều, ra hiệu rằng bọn họ đã đến.
Lý Vạn Thư nhìn "ngôi nhà" làm bằng lều bạt, giường xiêu vẹo, có một ít đồ đạc đơn giản rách nát, nhìn thoáng qua là có thể biết được nhặt từ bên ngoài.
Lưu Hổ đặt bà lão lên chiếc giường tồi tàn, bà lão không còn sức để nói, chỉ có thể nhìn cậu bé với ánh mắt yêu thương trìu mến.
Cậu bé vội vàng rót cốc nước cho bà nội, sau đó mới nhận ra vẫn còn có người ở đây.
Cậu nhóc có chút xấu hổ, ba người, ngoại trừ Lưu Hổ, vừa nhìn đã biết bọn họ đều là thiếu gia tiểu thư, chỗ cậu không có chỗ cho bọn họ ngồi, huống chi là mời trà mời rượu.
“Em biết chữ không?” Lý Vạn Thư nhìn thấy một cái bàn gãy chân, trên đó có bút mực và mấy mảnh giấy rất thô, trông như được nhặt về.
Cậu nhóc ngượng ngùng gật đầu, dùng bàn tay bẩn thỉu nắm lấy góc quần áo, ngập ngừng muốn nói.
Lý Vạn Thư cười rạng rỡ: “Chị chuẩn bị kê cho em một đơn thuốc, em viết ra được không?” Cậu nhóc kinh ngạc gật đầu, chạy đến chiếc bàn gãy chân, cẩn thận bày ra giấy mực, ngước nhìn Lý Vạn Thư.
"..."
Lý Vạn Thư nhìn thấy chữ viết của cậu bé thì có chút kinh ngạc, những gì cô nói đều được cậu bé viết từng chữ một, không có lỗi sai, chữ viết gọn gàng.
Nhìn thế nào thì cũng thấy cậu bé không phải là người được đi học.
"Ah! Ah!" Cậu bé chỉ về phía Lý Vạn Thư, muốn biểu đạt điều gì đó.
Lý Vạn Thư hiểu ý, nói: “Em học lén bên ngoài, nhưng mấy lần bị bắt được, cũng may họ không có làm khó em...?”
Lý Vạn Thư thầm thở dài, đôi khi cuộc sống này thực sự không công bằng. Một số người không muốn học, nhưng gia đình lại bắt đi học cho bằng được. Còn người muốn học, nhưng lại không thể ... Thế giới này buồn cười thật.
“Đây là đơn thuốc có thể khống chế bệnh tình của bà nội em!” Lý Vạn Thư đi đến trước mặt bà lão, nhẹ nhàng nói: “Bà hãy yên tâm sống tốt, chờ cậu ấy hiếu thảo với bà.” Bà lão vui mừng kêu lên.
Chỉ vì bệnh, nếu không bà lão thực sự muốn được nhìn thấy cậu bé mỗi ngày.
“Anh ơi, anh có tiền không?”
Lý An Sinh lập tức lấy ra một chiếc túi căng phồng đưa cho Lý Vạn Thư: “Anh đi vội quá, chỉ còn bấy nhiêu thôi!” “
“Đủ rồi!” Lý Vạn Thư quay người lại. Nhìn cậu bé nói: "Đi mua đồ ăn ngon và thuốc theo đơn, bà nội em sẽ dần khỏi bệnh thôi!" Cậu bé không dám đưa tay ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lý Vạn Thư.
"Số tiền này chị cho em mượn, đợi em có tiền thì trả lại cho chị sau!" Lý Vạn Thư cười nói.
Cậu nhóc nghe xong, trong mắt hiện lên vẻ do dự, sau đó liếc nhìn bà nội, cuối cùng không nhịn được cầm lấy, quỳ xuống lạy Lý Vạn Thư.
Lý Vạn Thư đỡ cậu bé dậy: “Số tiền ít ỏi này đủ cho em tiêu mấy ngày, nếu tiêu hết Lưu Hổ sẽ gửi thêm một ít để em nuôi bà.”
Cậu bé ngơ ngác gật đầu, trong lòng tự nhủ sau này phải báo đáp ân tình ngày hôm nay.
"Lý tiểu thư yên tâm, cậu nhóc cách nhà tôi không xa, thỉnh thoảng tôi có thể qua thăm nom nó!" Lưu Hổ nói.
Lý Vạn Thư thực sự tốt bụng!
Lý Vạn Thư gật đầu, dặn dò thêm rồi cùng Lý An Sinh rời đi.
"Em gái, em có thể hiểu ngôn ngữ người câm?" Lý An Sinh đi ra ngõ nhỏ, nhịn không được hỏi.
"Có một chút, nhưng em cũng không hiểu nhiều." Lý Vạn Thư mỉm cười, kỳ thật chỉ cần cẩn thận lắng nghe, liền có thể hiểu được một ít ý tứ.
"Em gái anh thật tuyệt vời!" Lý An Sinh nói như thể đó là điều hiển nhiên.
Đột nhiên anh nhận ra bản thân rất tự hào khi có một người em như vậy.