chương 49

Vừa bước vào cửa, cô liền cảm thấy một bầu không khí bất thường.

"Tiểu thư!" Lý Vạn Thư vừa vào sân, Thanh Chi liền lao ra ngoài, hai mắt ngấn nước.

“Tiểu thư không sao cả!” Lý An Sinh thấy Lý Vạn Thư có được một cô hầu như vậy rất vui mừng.

"Bọn họ không làm khó em đúng không?" Lý Vạn Thư thấy Thanh Chi thân thể vẫn nguyên vẹn liền thở phào nhẹ nhõm.

"Không có..." Thanh Chi lắc đầu, người của Cố thị có đến đây vài lần, nhưng họ chẳng qua chỉ là giễu cợ vài câu mà thôi.

Lý Vạn Thư vừa vào phòng, liền có người từ ngoài đi tới.

"Nhị tiểu thư, Hầu gia cho mời người tới nói chuyện." Người hầu báo cáo.

"Hiểu rồi!" Lý Vạn Thư liếc nhìn người đó.

“Nhị tiểu thư, xin hãy nhanh lên.” Nói rồi ông ta rời đi ngay.

"Cha tại sao lại tìm em? Chẳng lẽ là muốn khen ngợi em sao?" Lý An Sinh vui mừng.

"Anh suy nghĩ nhiều quá rồi!" Lý Vạn Thư thực sự rất muốn cười, anh trai cô là người quá đơn giản.

Lý Vạn Thư không hề mong Lý Thiên là cha mình, kiếp trước cô ước gì Lý Thiên quan tâm mình nhiều một chút, dù gì cô cũng là con gái ruột của ông ta. Sự thật đã chứng minh, trong lòng Lý Thiên căn bản không hề có cô, ông chưa bao giờ yêu thương cô .

“Anh đi cùng em!” Sắc mặt Lý An Sinh hơi thay đổi, Lý Thiên mỗi lần trừng phạt anh đều không hề tỏ ra thương xót.

Trong đại viện.

"Thỉnh an phụ thân, phu nhân!"

Lý Vạn Thư trong lòng cười lạnh khi nhìn thấy Lý Thiên, Cố thị, Lý Như Băng, Lý Phong đều có mặt đông đủ.

"Kiêu ngạo!" Lý Thiên không khỏi tức giận khi nhìn thấy thái độ thờ ơ của Lý Vạn Thư: "Thân là tiểu thư mà lại dám học y thuật, là ai dạy ngươi?"

“Tất nhiên là ông ngoại!" Lý Vạn Thư không sợ hãi mở to mắt nhìn ông ta, vẻ mặt có chút lạnh lùng.

"Thẩm gia?" Cố phu nhân cau mày, tuy rằng đã đoán được, nhưng bà ta vẫn không muốn tin, dù sao bà vυ" ở cùng Lý Van Thư những năm qua đều nói cô không hề liên lạc với Thẩm gia, cho dù Thẩm Thanh có đến gặp Lý Vạn Thư, Lý Vạn Thư cũng sẽ thờ ơ, không muốn gặp ông Thẩm.

Bây giờ nghĩ lại, bà ta e rằng đó chỉ là sự che đậy.

Lý Thiên không ngờ Lý Vạn Thư sẽ nói thẳng , không hề có ý giấu diếm gì như vậy.

“Lý gia và Thẩm gia đã cắt đứt quan hệ, ngươi không biết sao?” Lý Thiên sắc bén nói.

Kể từ khi Thẩm Thư Anh qua đời, nhà họ Lý và nhà họ Thẩm mất liên lạc, Thẩm Thanh từ chức, gia tộc sa sút, hai nhà trở thành xa lạ, Lý An Sinh cũng chưa bao giờ đi tìm ông Thẩm, điều này khiến ông ta rất hài lòng.

Khi đó Thẩm Thanh không ưa gì ông ta, ông ta ước gì mình có thể cắt đứt sạch sẽ.

"Đó chỉ là suy nghĩ của cha, trong lòng tôi và anh trai luôn có ông ngoại!" Chính Lý Thiên là người nóng lòng muốn cắt đứt với Thẩm gia, bởi vì trong lòng Lý Thiên, Thẩm gia là vết nhơ của ông ta.

Thấy Thẩm gia là thấy vết nhơ của chính mình.

"Ha! Xem ra ngươi rất thương ông ta, lúc ngươi bị đuổi đi, ông ta cũng không thèm ra mặt, nhiều năm như vậy cũng không đưa ngươi về kinh!"

“Tôi chỉ biết rằng ông ngoại thường xuyên đến thăm và dạy tôi y thuật , nhưng Hầu tước lại để tôi tự lo liệu mà không hề có lời hỏi thăm.” Nếu ông ngoại không bí mật bảo vệ cô và anh trai, có lẽ bọn họ đã không còn trên đời này từ lâu rồi.

Trước đây Lý Vạn Thư hay phàn nàn về ông ngoại và không hiểu được sự cố gắng vất vả của ông nên đã phạm phải những sai lầm khiến cô rất hối hận, sau này cô nhận ra rằng ông ngoại để cô ở đó để rèn luyện, để cô nếm trải mọi khó khăn mà trở nên mạnh mẽ hơn..

Những lời này đã tát thẳng vào mặt Cố thị, Lý Vạn Thư may mắn không chết, Thẩm Thanh là người đã giúp đỡ cô từ phía sau!

"Sao ngươi dám, một tiểu thư khuê các không học nữ công gia chánh, lại đi học những thứ hèn hạ, sau này làm sao có thể gả đi!" Lý Thiên giận dữ. Trong phủ này, người duy nhất ông ta không ưa chính là Lý Vạn Thư.

Lý Vạn Thư cố nhịn không trợn mắt, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Cố thị và Lý Thiên lại là một cặp, thậm chí còn dùng những lời chửi rủa giống nhau, đúng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm!

"Cha, người sai rồi, cứu người là có công lớn, em gái lần này lại cứu được Công chúa, đối với Hầu tước cũng là vinh dự! Không lẽ cứu Công chúa cũng là việc hèn hạ?" Lý An Sinh nhịn không được nói giúp cho cô.

Em gái anh rất tốt, tại sao cha cứ liên tục gây khó dễ?

Lý An Sinh nói xong, bầu không khí im lặng dị thường, nồng nặc mùi thuốc súng.

"An Sinh, thái độ của ngươi như vậy là sao? Ngưới dám phản bác lời ta nói?" Lý Thiên đập bàn, ông ta cảm thấy hai anh em sinh này sinh ra là để chọc giận mình.

Lý An Sinh không muốn tiếp tục, anh xoay người sang hướng khác, ông ta không thể nói lý hơn được sao?

"Như Băng cũng có phần cứu công chúa. Hoàng thượng có nhắc tới Như Băng không?" Cố thị không khỏi hỏi.

"Không!" Lý Vạn Thư nói ngắn gọn, trên môi mang theo một tia châm chọc, Lý Như Băng đáng được như vậy sao?

Lý Như Băng một bên nghe được, cô ta cắn chặt môi, dù có mặt trong ca phẫu thuật của Lý Vạn Thư, nhưng để đạt được kỹ thuật điêu luyện như của Lý Vạn Thư thì không thể trong một sớm một chiều.

"Nhị muội, Như Băng dù sao cũng đã giúp muội, sao muội có thể không nhắc tới trước mặt Hoàng thượng!" Lý Phong vết thương gần như đã khỏi hẳn, nghe được Lý Vạn Thư trong cung một mình hưởng lợi, trong lòng cảm thấy không vui.

"Đại huynh nói hoàn toàn đúng, tại sao muội lại không đặc biệt nhắc nhở tỷ ấy trước mặt Hoàng thượng?” Lý Vạn Thư mỉa mai Lý Phong chính là đang ám chỉ Hoàng thượng mù sao?

Lý Phong sửng sốt, không ngờ Lý Vạn Thư lại khác xa với người em gái mà anh ta nghĩ đến?

"Hỗn xược, đừng cho rằng ngươi cứu Công chúa là tự mình không coi ai ra gì!" Lý Thiên ánh mắt chán ghét nhìn Lý Vạn Thư.

Nhìn Lý Thiên như vậy, Lý Vạn Thư ngỡ mình giống như đang nhìn một người xa lạ, trái tim cô như bị đá nặng đè lên.

Lý Thiên lại tiếp tục không buông tha cô: "Nghe nói Hoàng thượng cho ngươi một tiệm thuốc, ngươi muốn làm gì?" "

“Đương nhiên là hành nghề y cứu người!" Lý Vạn Thư thản nhiên nói, cô biết chắc Lý Thiên sẽ không đồng ý.

Lý Thiên trợn to hai mắt, tức muốn hộc máu, ông ta không thể tin được: "Ngươi muốn ở bên ngoài cả ngày? Muốn hủy hoại thanh danh Hầu tước sao?

“Đây không phải việc gì xấu xa, sao lạ gọi là làm xấu mặt được!" Lý Vạn Thư trong lòng cười lạnh, loại cha không quan tâm đến sự sống hay cái chết của con mình không có cũng không sao cả!

“Ngươi…”

“Nếu phụ thân nhất quyết phản đối, tôi sẽ vào cung cầu xin Hoàng thượng rút lại mệnh lệnh, dù cho có làm Hoàng thượng thất vọng, cũng không nên để phụ thân tức giận.”

“Ngươi..."

Lý Thiên khí huyết sôi trào, muốn tát chết Lý Vạn Thư, ông ta hét lớn: “Nếu ngươi dám, ta đánh chết ngươi!” Ông ta hiện tại muốn dạy cho Lý Vạn Thư một bài học.

Cố thị tỏ ra khinh thường, nhưng bà ta chưa kịp mở miệng đã phải ngậm lại.

"Phụ thân, ngày mai con gái người phải vào cung khám bệnh cho Công chúa. Trên người Công chúa có vết thương chưa lành..."

Lý Vạn Thư cố ý kéo dài giọng nói.

Lý An Sinh nhún vai, em gái anh ứng biến rất giỏi, căn bản không cần anh giúp đỡ!