chương 41



"Cửu Hoàng tử, hoàng thượng đang nóng lòng! Xin thỉnh..." Một lão thái giám khẩn cấp nói.

Chưa kịp nói xong, ông ấy liền nhìn thấy Lý Vạn Thư đi phía sau Tư Không Quyết.

Lý Vạn Thư theo Tư Không Quyết tiến vào phòng, trong phòng nồng nặc mùi thuốc, có mấy người mặc y phục thái y đang quỳ, ai cũng đều không dám thở mạnh.

“Phụ thân, cô ấy tới rồi!” Tư Không Quyết cúi đầu chào.

“Tiểu dân nữ xin thỉnh an Hoàng thượng!” Lý Vạn Thư quỳ xuống, hơi cúi đầu.

“Ban sáng ngươi có nói Minh Châu cần phẫu thuật?” Hoàng thượng nghi vấn hỏi.

“Đúng vậy, nếu tiểu nữ đoán đúng, Công chúa bị viêm ruột cấp tính.” Lý Vạn Thư đáp.

“Có cần thiết phải dùng dao không?” Hoàng thượng ánh mắt sắc bén nhìn Lý Vạn Thư.

"Việc này tiểu nữ phải chẩn đoán bệnh cẩn thận cho Công chúa mới có thể bẩm báo Hoàng thượng!" Lý Vạn Thư không hề khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, theo như thời gian kiếp trước, Tư Minh Châu đã chết cách đây không lâu.

"Được, vậy ngươi lập tức chẩn bệnh cho Công chúa!" Hoàng thượng sai người đưa Lý Vạn Thư vào phòng.

Tư Minh Châu nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, giữa hai hàng chân mày nhăn lại đầy đau đớn, ý thức đã trở nên mơ hồ.

"Công chúa..." Lục Nha ở một bên khóc nức nở, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Lý Vạn Thư cẩn thận kiểm tra Tư Minh Châu, ngẩng đầu nhìn Lục Nha: "Ngươi còn nhớ ban ngày ta hỏi ngươi những gì không?"

"Nhớ, Lý tiểu thư thật xin lỗi. Những gì cô hỏi ban sáng đều là sự thật, công chúa...”

" Cô ấy bị đau bụng, nhưng cũng buồn nôn và nôn mửa, thậm chí có khi còn bị sốt vào ban đêm. Chính Công chúa ra lệnh cho nô tỳ không được nói cho ai biết.” Lục Nha nói xong thì lo sợ bật khóc.

Thái y nói Công chúa không thể cứu được, Công chúa ban ngày vẫn bình thường, sao có thể nói là không thể cứu được?

Lý Vạn Thư gật đầu, lại nhìn Tư Minh Châu, sau đó đi ra ngoài đáp: "Bệ hạ, Công chúa cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Chúng ta không thể trì hoãn! Nếu trì hoãn thêm nữa, tính mạng của Công chúa có thể gặp nguy hiểm!"

Hoàng thượng nghe vậy liền đứng dậy, lạnh lùng đến gần Lý Vạn Thư: “Ý của ngươi là, Công chúa chỉ cần trải qua phẫu thuật là có thể cứu được?”

Vừa nói vừa liếc nhìn thái y trên mặt đất, tất cả đều nói bệnh Tư Minh Châu đã vô phương cứu chữa, không thể sống được bao lâu nữa, hãy chuẩn bị tang lễ.

"Bẩm Hoàng thượng, tiểu nữ khẳng định tám mươi phần trăm!" Nếu như Tư Minh Châu gặp cô sớm hơn, cô ấy có thể không cần phải phẫu thuật, chỉ cần dùng thuốc là có thể khỏi bệnh, nhưng hiện tại nếu không phẫu thuật, Tư Minh Châu nhất định sẽ chết.

“Vớ vẩn!” Một tiếng hét giận dữ vang lên.

Lý Vạn Thư bị sốc khi nhìn thấy một người bước ra từ phía sau Tư Không Quyết.

"Ông ngoại, sao ông lại đến đây?"

Nói xong, cô cố gắng gượng cười, tại sao vào thời khắc mấu chốt lại không thể, thì ra ông ngoại vẫn luôn ở đây, Lý Vạn Thư không khỏi lén liếc nhìn Tư Không Quyết, tên này chắc chắn đã cố ý chặn ông ngoại, không để cô nhìn thấy.

Tư Không Quyết không hiểu được tại sao Lý Vạn Thư lại nhìn anh chằm chằm, đôi lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, anh chỉ là vô tình đứng bên cạnh Thẩm tiên sinh, là ông Thẩm nhìn thấy Lý Vạn Thư và cố tình trốn phía sau anh.

“Con bé này, con còn chưa học, sao có thể nói bậy!” Thẩm Thanh hận không thể tát cháu gái mình hai cái, bởi vì cô chê mạng sống của mình còn quá dài!

Loại phẫu thuật nào? Ông đã dạy Lý Vạn Thư một số kỹ thuật mổ và khâu vết thương đơn giản, nhưng nó cũng chỉ dành cho vết thương ngoài da. Đây là một cuộc phẫu thuật mở bụng thực sự. Mặc dù nó được lưu truyền trong gia đình ông, nhưng chỉ truyền nữ, không truyền nam, ông cũng chỉ là thấy qua, chưa kể Lý Vạn Thư vẫn còn...

Chuyện này ông đã báo cho Hoàng thượng biết, nhưng Hoàng thương vẫn nhất quyết gọi con bé này đến, nguyên lai là ban sáng nó đã nói nhảm rất lâu.

"Bài học của ông ngoại rất đúng, ông bình tĩnh đi!" Lý Vạn Thư đã từng đánh mất bản thân mình ở kiếp trước, hiện tại cô không đành lòng để ông ngoại buồn.

“Ta tức giận thì không sao, nhưng con chết sẽ là chuyện lớn.” Thẩm Thanh trừng mắt nhìn Lý Vạn Thư, con bé này từ khi nào lại dũng cảm như vậy?

"Ông ngoại, ông đừng lo lắng, con trân trọng mạng sống của mình hơn bất kỳ ai khác. Với vận may lớn lao, Diêm vương chắc chắn không dám lấy mạng con!" Lý Vạn Thư cố gắng mỉm cười, dỗ dành ông bình tĩnh lại.

“Vậy thì còn tùy vào may mắn của con!” Thẩm Thanh ậm ừ, cháu gái của ông sao có thể may mắn như vậy?

Hai ông cháu trò chuyện, ngoại trừ Tư Không Quyết và Hoàng thượng, những người khác đều đổ mồ hôi đầm đìa, sợ Hoàng thượng tức giận chặt đầu.

"Con gái của ta còn đang chờ ngươi cứu!" Hoàng thượng trên mặt hiện lên vẻ không vui, hai người họ có hiểu tình huống bây giờ là gì không?

"Bệ hạ, thứ lỗi cho thần. Mặc dù nha đầu này có chút nông cạn, nhưng..." "

“Cô ấy tự nói ra là mình chắc chắn tám mươi phần trăm. Vậy là đang nói dối ta sao?" Hoàng thượng ngắt lời Thẩm Thanh. Ông ấy không còn cách nào khác, chỉ đành làm như vậy. Lý Vạn Thư chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ông không thể để cô đi.

"Ông ngoại, ông đừng lo lắng. Điều này Thư nhi chắc chắn. Thư nhi sẽ luôn ghi nhớ những kỹ năng y thuật mà ông đã dạy Thư nhi!" Lý Vạn thư giơ cổ tay lên, cô biết rằng ông ngoại đang lo lắng cho cô.

“Nhưng…” Thẩm Thanh vừa định nói gì đó, liền nhìn thấy Lý Vạn Thư giơ cổ tay lên, lộ ra một màu đỏ bừng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Lý Vạn Thư hướng Thẩm Thanh gật đầu trấn an.

Thẩm Thanh mở miệng, trong mắt tràn đầy lo lắng, ông đã nghe rõ lời Lý Vạn Thư nói, nếu ông kiên trì ngăn cản cô, sợ rằng Hoàng thượng sẽ trừng phạt.

"Bệ hạ, công chúa cần phải nhanh chóng phẫu thuật, nếu không tính mạng sẽ gặp nguy hiểm!" Lý Vạn Thư nghiêm túc nhìn Hoàng thượng.

“Ngươi có thể cam đoan phẫu thuật có thể chữa khỏi bệnh cho con gái ta không?” Hoàng thượng có chút hung hãn, giọng điệu gay gắt đầy uy hϊếp.

"Bệ hạ, không có thầy thuốc nào có thể đảm bảo mọi thứ. Nếu thái y ở đây có cách, ngài sẽ không cho gọi tiểu nữu đến!" Lý Vạn Thư đón nhận ánh mắt của Hoàng thượng, và cô cũng không đưa ra bất kỳ sự đảm bảo nào.

Hoàng thượng im lặng, nhìn chằm chằm Lý Vạn Thư, trong mắt có chút tán thưởng, cô gái này là nữ nhân đầu tiên đối mặt với nguy hiểm mà không tỏ ra sợ hãi như vậy.

Nếu y thuật của Lý Vạn Thư là do Thẩm Thanh truyền dạy, thì hẳn là không tệ.

"Nếu ngươi có thể chữa khỏi cho Minh Châu, ta sẽ thưởng lớn cho ngươi!" Tư Minh Châu chính là bảo bối của ông, đó là lúc ông còn trẻ phạm phải sai lầm ngoài ý muốn, ông nợ nữ nhân đó một mạng, cho nên ông rất yêu Tư Minh Châu, có thể coi như bù đắp được món nợ trong lòng.

Trong số các con của ông, ai cũng đều kính trọng, nịnh nọt trước mặt ông, duy chỉ có Tư Minh Châu tuy thường xuyên gây ra rắc rối, kiêu ngạo và độc đoán nhưng lại là người mà ông cảm thấy yêu thương nhất.

"Tiểu nữ sẽ cố gắng hết sức!" Lý Vạn Thư hơi cúi đầu.

Lý Như Băng và Tư Không Liệt bước vào. Họ vừa nghe được những lời của Hoàng thượng, trên mặt mỗi người mang một biểu cảm khác nhau.

"Được rồi, thái y và thái giám ở đây đều phó mặc cho Lý tiểu thư, ta sẽ cố gắng hết sức phối hợp với Lý tiểu thư, bắt đầu đi, Lý tiểu thư!" Giọng nói của Hoàng thượng tràn đầy uy nghiêm.

"Đa tạ bệ hạ!" Lý Vạn Thư thở phào nhẹ nhõm, Hoàng thượng không khỏi lý trí hơn người.

Lý Vạn Thư ra lệnh cho các cung nữ một chút, yêu cầu bọn họ chuẩn bị những thứ cần thiết cho cuộc phẫu thuật, cô cũng lấy hộp thuốc ra, tự mình sắp xếp.

Đây là cuộc phẫu thuật đầu tiên trong đời của Lý Vạn Thư! Cô không được phép bất cẩn.