chương 40

Khi Lý Vạn Thư chuẩn bị đi ngủ, cô nghe thấy tiếng bước chân từ trong sân truyền đến, sau đó là tiếng gõ cửa.

"Nhị tiểu thư... Nhị tiểu thư, mau mở cửa!" Thanh Chi gọi Lý Vạn Thư.

Cửa mở, hai bà vυ" vừa nhìn thấy Lý Vạn Thư, bọn họ như thấy cứu tinh: “Nhị tiểu thư, xin cô nhanh chóng thu dọn. Có người trong cung đến, hoàng thượng muốn cô vào cung ngay.”

Lời còn chưa dứt, ngoài sân truyền đến một tiếng hét lạnh lùng: "Lề mề cái gì? Sao không nhanh lên!"

Sau khi nghe họ nói, trong đầu Lý Vạn Thư đã có chút suy đoán. Nhìn người cha rẻ tiền của mình, cô không khỏi trợn mắt, lạnh lùng nói: "Các người đi ra ngoài để ta thay quần áo."

"Mời tiểu thư nhanh lên!" Thái độ bà vυ" không được tốt, bà ta nói rồi đi ra ngoài.

"Tiểu thư, hoàng thượng không phải là... ?" Thanh Chi cũng đã đoán được, dù sao ban ngày...

"Có lẽ là vậy!" Lý Vạn Thư đi ra phía sau bình phong thay quần áo, nói với Thanh Chi: "Đi mang hộp thuốc của ta đến đây!

Sau khi thay đồ xong, Lý Vạn Thư vừa bước ra ngoài đã thấy sân nhà sáng rực, còn người cha rẻ tiền của mình thì sắc mặt u ám, như thể cô đã làm điều gì đó rất sai trái.

"Mau lên, đừng để Tứ Hoàng tử và Cửu Hoàng tử đợi các ngươi!" Lý Thiên lạnh lùng nói, tựa hồ chờ đợi là tội ác ghê gớm lắm.

Lý Vạn Thư sửng sốt một lúc, cô không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tư Không Quyết và Tư Không Liệt đứng cạnh Lý Thiên,

cả hai dù đều là Hoàng tử, nhưng tính tình rất khác nhau.

“Lý tiểu thư, cô chuẩn bị xong chưa?” Người lên tiếng là Tư Không Liệt.

"Xong rồi!" Lý Vạn Thư đi xuống bậc thang, bình tĩnh trấn an lại hận ý trong lòng.

Cô bây giờ chỉ có duy nhất một nỗi hận thù với Tư Không Liệt, cái chết của ông ngoại cô ở kiếp trước, Tư Không Liệt chắc chắn không tránh khỏi liên quan.

“Lý tiểu thư, xin mời!” Tư Không Liệt thể hiện dáng vẻ quân tử.

"Tứ Hoàng tử, Cửu Hoàng tử, con gái của ta từ nhỏ mắc bệnh nên ở bên ngoài, mới trở về nhà không lâu, khó tránh khỏi có phương diện nào đó không hiểu chuyện, xin hãy tha thứ cho ta!" Lý Thiên liếc mắt nhìn Lý Vạn Thư, trong lòng lo sợ, sợ Lý Vạn Thư phạm trọng tội, khiến ông ta bị liên lụy.

“Ta hiểu, xin Hầu gia yên tâm!” Tư Không Liệt lén nháy mắt với Lý Thiên.

Lý Vạn Thư trong lòng cười lạnh, xem ra Lý Thiên đã chọn chủ nhân rồi.

Đến cửa Hầu phủ, Lý Vạn Thư phát hiện chẳng có gì ngoài hai con ngựa.

Cô không biết cưỡi ngựa!

Tư Không Liệt và Tư Không Quyết mỗi người lên một ngựa, chỉ có Lý Vạn Thư và Thanh Chi ngơ ngác đứng nhìn, không biết tiếp theo nên làm gì.

"Mau, chuẩn bị xe ngựa!" Lý Thiên phản ứng trước, hướng người hầu hét lớn.

"Không cần, cha ta đang gọi gấp, xe ngựa quá chậm!" Tư Không Liệt đưa tay về phía Lý Vạn Thư, ôn hòa nói: "Lý tiểu thư, cô có thể ngồ sau ta!"

Lý Vạn Thư nhìn bộ mặt giả tạo của Tư Không Liệt, cô nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong lòng mình nói: “Cảm ơn Tứ Hoàng tử!”

Lúc này chỉ cần nhìn thấy Tư Không Liệt, cô rất muốn nôn, nếu được mời lên xe ngựa của Tư Không Liệt, cô thà mình đi bộ còn hơn...

Nói xong, cô quay đầu nhìn Tư Không Quyết, người nãy giờ vẫn luôn im lặng lãnh đạm, cứ như mọi chuyện không liên quan tới anh, cười nói: "Cửu Hoàng tử có thể cho dân nữ đi nhờ một chuyến được không?" Ý tứ trong mắt Lý Vạn Thư rất rõ ràng, nếu không đưa cô đi cùng, cô tuyệt đối sẽ không đi.

Tư Không Quyết hơi ngạc nhiên trước yêu cầu của Lý Vạn Thư, hiểu được ý tứ trong mắt cô, anh cau mày, trầm giọng nói: “Lên đây!” Cô còn dám uy hϊếp anh?

Lý Vạn Thư nghĩ rằng Tư Không Quyết không thích cô, Tư Không Quyết nổi tiếng không thích gần nữ nhân, nếu cô leo lên, liệu anh không vui sẽ ném cô xuống đất không?

Tư Không Quyết thấy Lý Vạn Thư không lên, cho rằng cô không tự mình leo lên được, anh dừng lại, vươn tay ra: "Mau lên!"

Lý Vạn Thư sửng sốt một chút, cầm lấy hộp thuốc từ Thanh Chi, cô duỗi đôi bàn tay nhỏ bé của mình đặt vào lòng bàn tay to với những ngón tay thon dài mạnh mẽ.

Khi đôi bàn tay nhỏ nhắn gầy gò của cô chạm vào tay Tư Không Quyết, toàn thân anh trở nên cứng đờ, anh chỉ dùng chút sức, Lý Vạn Thư đã bị ném lên lưng ngựa.

"Cửu Hoàng tử, ta sẽ cố gắng không chạm vào người. Nếu ta vô tình chạm vào người, xin hãy tử tế và đừng ném ta xuống đất. Ta có thể tự mình đi xuống!" Lý Vạn Thư cố gắng giải thích với người ngồi trước.

“Ngươi nói nhiều quá!” Tư Không Quyết đạp bụng ngựa, tiến về phía trước.

Lý Vạn Thư bị bất ngờ, cô không kịp chuẩn bị, mũi đập vào tấm lưng cứng rắn và to rộng của anh, trong nháy mắt nước mắt tràn ra, đau quá! Cô nghi ngờ sống mũi mình có thể đã bị gãy nhưng không dám lên tiếng, sợ lại vỡ mông, nhưng trong lòng cô từ đầu đến cuối đều thầm kêu gào mười tám đời tổ tông của Tư Không Quyết!

"Nếu như trong lòng ngươi tiếp tục mắng ta, ta cũng không ngại ném ngươi xuống đất!" Tư Không Quyết trầm giọng lên tiếng.

Lý Vạn Thư hai mắt trợn to, trong đêm tối như vậy, người này...

Tư Không Liệt nhìn người và ngựa biến mất trong màn đêm, đôi mắt ấm áp hiện lên vẻ lạnh lùng, hắn cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ đến Lý Vạn Thư lại từ chối mình!

"Tứ thiếu gia, xin người đưa ta đi cùng! Cha ta rất lo lắng cho Công chúa. Ta cũng biết một chút về y thuật, có lẽ ta có thể giúp được!" Lý Như Băng vội vàng đi tới, gương mặt trang điểm tinh xảo, mặc một bộ y phục màu trắng, cười duyên dáng nhìn Tư Không Liệt.

"Tứ Hoàng tử, người hãy đưa Như Băng cùng theo! Nữ nhi thần từ nhỏ đã thích y thuật, trong nhà có người hầu bị bệnh nhẹ, đều là do Băng nhi bốc thuốc xem bệnh!" Lý Thiên gật đầu tán thành. Ông quả thực đã nghe Cố phu nhân nói Lý Như Băng khám bệnh cho người hầu.

“Thân thể của Công chúa sao có thể so sánh với họ?” Tư Không Liệt bực bội nói, nghĩ đến Lý Vạn Thư lên ngựa đi cùng Tư Không Quyết, hắn liền tức giận.

“Không, không, thần không có ý đó, thần chỉ…” Lý Thiên sửng sốt, không biết mình đã chọc tức Tư Không Liệt chỗ nào.

"Tứ Hoàng tử, người biết cha ta không phải có ý này!" Lý Như Băng kinh ngạc nhìn Tư Không Liệt, tựa hồ cô ta chưa từng thấy Tư Không Liệt như thế này bao giờ.

"Được rồi, nếu ngươi muốn đi thì nhanh lên. Phụ hoàng còn đang đợi!" Tư Không Liệt nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, thấy Lý Như Băng và Lý Vạn Thư đều mặc đồ trắng như nhau, nhưng lại toát ra cảm giác rất khác nhau.

Tư Không Liệt không hiểu ý của cha mình nên nhờ người đưa anh ta và Cửu đệ đi cùng.

“Vâng!” Lý Như Băng vén váy của mình, leo lên ngựa nhờ sự giúp đỡ của Tư Không Liệt, cô ta muốn vòng tay ôm lấy eo Tư Không Liệt, nhưng lại sợ Tư Không Liệt sẽ coi cô ta là một nữ nhân không đoan chính.

“Ôm chặt ta!” Tư Không Liệt nói xong, ngựa nhanh chóng chạy đi.

Lý Như Băng sợ đến mức vội vàng ôm lấy Tư Không Liệt, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ.

Chợt nghĩ đến nha hoàn nói với cô ta rằng Lý Vạn Thư đi cùng Tư Không Quyết, nụ cười trên mặt Lý Như Băng dần dần biến mất, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.

Đến cửa cung, Tư Không Quyết xoay người xuống, để lại Lý Vạn Thư trên ngựa.

Lý Vạn Thư thử nhìn con ngựa, thấy nó ngoan ngoãn nên vội vàng trượt xuống ngựa.

Cô thề với lòng mình rằng sẽ không bao giờ cưỡi ngựa nữa, cú va chạm lúc nãy khiến mũi cô đau nhức, người đàn ông này nhất định là cố ý.

Lý Vạn Thư càng chắc chắn một điều, đó là nếu dám đến gần Tư Không Quyết thì nhất định sẽ phải trả giá.

Thấy Tư Không Quyết rời đi không quay đầu lại, cô vội vàng cầm hộp thuốc đi theo!

Tư Không Quyết đi phía trước, tay hơi nắm chặt, anh tựa hồ có thể cảm nhận được trong lòng bàn tay mình vẫn còn sót chút hơi ấm của Lý Vạn Thư.