Chương 33: Tức giận

Trở về nhà, Cố phu mất bình tĩnh đập phá mọi thứ bà ta thấy, khiến người hầu sợ hãi không dám lên tiếng.

“Thật tức chết đi được!” Bây giờ bà ta rất hối hận vì sao không ở nhà đợi mà lại ra ngoài để rước nhục vào người.

Giờ thì tốt rồi, bà ta mất sạch mặt mũi rồi.

Lý Như Băng vội vàng an ủi Cố phu nhân: "Mẹ đừng tức giận, sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe." Kỳ thực trong lòng cô ta cũng đang rất tức giận, chỉ là cô ta cố kìm nén!

“Phu nhân, Hầu tước và đại thiếu gia đã trở lại!” Người hầu đi vào thông báo.

"Cái gì? Nhanh lên! Mau dọn dẹp đi. Các ngươi chết hết rồi à?" Bà Cố nghe vậy liền lo lắng. Mọi thứ trong nhà đã bị bà ta đập nát, làm sao có thể để Hầu tước thấy được?

Bà ta nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy sắc mặt Lý Thiên lạnh lùng, ánh mắt như muốn gϊếŧ bà ta đến nơi: “Hầu lão gia!”

Bà ta lấy hết can đảm mở miệng.

"Hôm nay ngươi ra ngoài làm gì? Trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?" Lý Thiên vẻ mặt u ám, ánh mắt rực lửa nhìn Cố phu nhân.

"Tôi ở ... Phong nhi đâu? Sao nó không về cùng?" Bà Cố biết Lý Thiên sẽ xử mình nếu ông ta phát hiện ra chuyện sáng nay. Bà ta nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy Lý Phong, vì vậy nhanh chóng thay đổi chủ đề.

Lý Thiên đã tức giận lúc này càng thêm điên tiết khi nhìn thấy ánh mắt của Cố phu nhân: "Ngươi bị mù à?"

Cố phu nhân bối rối, bà ta không có mù! Có chuyện gì sao?

Lý Như Băng đành phải thấp giọng nhắc nhở bà ta: "Mẹ, anh trai con hình như đứng sau cha."

Lúc này Cố phu nhân mới ý thức được mình đang làm gì, bà ta nhìn người đàn ông cực kỳ nhếch nhác, áo giáp của anh ta đã bị cởi bỏ. Hơn nữa anh ta chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ bên trong, trên đầu vẫn còn có chút dấu vết của phân ngựa, lúc này, người đàn ông mặt đầy phân ngựa lập tức gục xuống: “Phong nhi, con... con làm sao vậy? ?"

Ôi thần linh ơi! Đây có phải là con trai của bà ta không? Làm thế nào mà con trai bà ta lại trở thành người thảm hại như vậy?

"Mẹ!" Lý Phong nắm chặt hai tay, kìm nén nước mắt, ngẩng đầu nhìn Cố phu nhân, lại nhìn tấm lụa đỏ hỷ trong nhà, tất cả đều đang cười nhạo anh ta khổ sở đến mức nào.

Đây là ngày xấu hổ và nhục nhã nhất đối với anh ta kể từ khi sinh ra, anh ta không chỉ bị ném phân ngựa vào người mà còn bị hoàng thượng sỉ nhục trước mặt nhiều người, toàn thân bốc mùi hôi thối, khiến hoàng thượng cảm thấy khó chịu.

Anh ta bị cha mình lột bỏ áo giáp ngay tại chỗ, không có quần áo, lúc này anh ta thực sự muốn chết đi cho rồi

Sau này anh ta còn dám gặp ai nữa!

"Phong nhi, mau, tới đây nhanh lên, đem thiếu gia đi tắm rửa!" Cố phu nhân đau lòng, chưa bao giờ con trai bà ta lại nhếch nhác thảm hại như vậy.

"Xem ai dám!" Lý Thiên nổi giận, ông ta nắm quyền đã nhiều năm, nhưng hôm nay là lần đầu tiên lại mất hết mặt mũi chỉ vì Lý Phong, sao ông ta có thể sinh ra thứ vô giá trị như vậy.

“Hầu lão gia, người đang làm gì vậy!” Cố phu nhân không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Hỏi tên vô lại này đi!" Ông ta tức giận chỉ vào Lý Phong đang nằm trên mặt đất: "Tên vô lại này không tuân theo quân lệnh, ham muốn thành công nhanh chóng, suýt chút nữa đã gϊếŧ chết Cửu hoàng tử. Nếu không phải Cửu hoàng tử mưu trí và bản lĩnh, liệu tên vô lại này có sống sót trở về không?”

“Quân lệnh là gì? Nó không biết sao? Sao nó dám tự ý quyết định. Nếu lần này Cửu Hoàng tử không thắng trận, Hoàng thượng vui mừng như vậy, ta sợ toàn bộ Hầu phủ sẽ phải chịu thiệt. Đây chính là đứa con ngoan do ngươi sinh ra. Còn ngươi? Sao dám ra ngoài khoe khoang, ngươi cho rằng ta chết rồi sao? Cả mẹ cả con, thật y như nhau!” Lý Thiên rất muốn đánh chết hai mẹ con này.

Thật sự quá xẩu hổ rồi!

"Cái gì?" Cố phu nhân sửng sốt, quân lệnh như núi, bà ta vẫn biết câu này, không tuân lệnh quân lệnh sẽ phải trả giá bằng đầu của mình.

"Cha, mẹ, con không phải cố ý, con chỉ là muốn lập công mà thôi, ai ngờ con lại rơi vào bẫy của đạo tặc Mạc Bắc!" Lý Phong cảm thấy mình thật oan uổng. Anh ta bất chấp sinh tử, ban đêm dẫn người xông vào trại địch, sao có thể có kết cục như thế này!

"Mày còn nói không cố ý, Cửu hoàng tử chính là tướng quân, toàn bộ Vân Dao quốc đều biết Cửu hoàng tử là ai. Hiện tại mày còn dám qua mặt Cửu hoàng tử. Nếu như lần này Cửu hoàng tử không kịp thời cứu mày, mày hẳn là đã đi chầu Diêm Vương từ lâu rồi!" Lý Thiên đá một cước vào Lý Phong, nhưng anh ta kịp thời né được.

"Hầu lão gia, Phong nhi có ổn không? Liệu Hoàng đế có..." Cố phu nhân lo lắng cho tương lai của Lý

Phong.

"Hừ, cũng may nó còn có đầu óc, về sau sửa sai, hoàng đế cũng không trách nó, bằng không nó có thể trở về được sao?" Lý Thiên hận rèn sắt không thành thép. Ông ta đã không kiếm được chút tín nhiệm nào, khi quay lại lại bị đối xử như một thứ rác rưởi.

"Vậy thì tốt, Phong nhi vẫn còn trẻ, sẽ còn nhiều cơ hội trong tương lai!" Bà Cố thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt với Lý Phong.

“Cha, sau này con nhất định sẽ cố gắng hơn, không tùy tiện hành động liều lĩnh nữa,” Lý Phong vẻ mặt chân thành nói, nếu tìm được kẻ đã ném phân ngựa vào mình, hắn sẽ chặt người đó thành từng mảnh.

"Vâng! Hầu gia, xin ngài đừng tức giận với trưởng tử, sau này hoàng tử vẫn sẽ trông cậy vào trưởng tử!" Đỗ phu nhân đi tới nói chuyện.

Bà ta và Lý Vạn Thư cùng bước vào nhà, Lý Vạn Thư trở về phòng của mình, cô đã xem đủ màn trình diễn nên đề nghị "thuyết phục lẫn nhau".

"Hừ, ta không chỉ có nó là con trai duy nhất." Nói xong lời này, cơn tức giận cuối cùng cũng đã được đè nén của Lý Thiên lại dâng lên, ông ta chỉ vào Cố phu nhân: "Sau này làm việc gì cũng phải dùng cái đầu nhiều hơn, hơn nữa nếu còn dám xu nịnh khoe mẽ, ngươi không cần phải làm vợ Hầu tước ta nữa!”

Một gia đình tốt đẹp đã bị hai mẹ con này hủy hoại? Ông ta thực sự rất tức giận, nếu lần này không may mắn, cả gia đình đếu sẽ bị hủy hoại.

Hiện tại ông ta cầu mong tin tức hôm nay Cố phu nhân ra ngoài khoe khoang sẽ không truyền đến tai bệ hạ.

Bà Cố mở to mắt không thể tin được, Lý Thiên chưa bao giờ đối xử với bà ta như vậy kể từ khi lấy nhau.

Lý Phong và Lý Như Băng cũng sợ hãi, cha đây đang muốn tước quyền của mẹ!

Cố phu nhân kêu lên: "Hầu lão gia, người không thể làm như vậy với tôi. Tôi đã ở Hầu tước mấy chục năm, vất vả mà không có chút công lao nào, người không thể đánh chết tôi được!"

“Hừ... Đánh chết ngươi? Hiện tại còn quá sớm để ngươi chết !" Lý Thiên biết tính tình của Cố phu nhân, nếu không cho bà ta một bài học, một ngày nào đó có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.

"Lý Thiên, người thật sự có thể đối xử với tôi như vậy sao? Ngay từ đầu người đã phản bội tôi, tôi sinh con cho người, bây giờ lại muốn đuổi tôi đi?" Bà Cố tức giận bật khóc.

“Gỗ mục không khắc được!” Lý Thiên lười nói nhảm, xắn tay áo rời đi.

"Phu nhân à, bà làm tốt lắm!" Đỗ Thị mỉm cười, hôm nay thật sự là một ngày tốt lành.

"Con khốn, lần này ngươi hài lòng chưa?" Cố phu nhân hai mắt đỏ hoe, Lý Thiên vốn đã mất bình tĩnh, ông ta càng nổi điên hơn là do miệng mồm bà ta.

"Phu nhân, lời này không giống nhau, đây là bà làm sai, bà sẽ không thể sống nổi." Đỗ thị cười lạnh, trừng mắt bỏ đi.

Hai mẹ con bị bỏ lại, nửa sống nửa chết vì tức giận.

“Con khốn!” Cố thị ngồi phịch xuống đất, kêu gào thảm thiết.

"Mẹ, chuyện này chỉ là tạm thời thôi. Đừng..." Lý Như Băng không biết khuyên nhủ thế nào, cô ta chưa bao giờ thấy cha mình mất bình tĩnh như vậy.

"Phụt..." Cố nghĩ càng đau lòng, nôn ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.

Khi bà ta ngất đi, bà ta nghĩ mình đáng ra nên hộc máu sớm hơn, có lẽ bà ta sẽ không phải chịu nỗi nhục nhã này!