Chương 32: Một đống phân ngựa

Lý Vạn Thư cũng ngạc nhiên khi không nhìn thấy Lý Phong, lúc nghe những lời nhận xét của người khác về bà Cố, khóe miệng cô hơi nhếch lên.

Có vẻ như hôm nay là ngày tốt để ra ngoài!

Lý Như Băng cũng kịp phản ứng, vội vàng lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng che mặt, như sợ người khác nhận ra mình.

"Phu nhân, bà có cho rằng đại thiếu gia sẽ không cưỡi ngựa không?" Đỗ phu nhân đột nhiên cười nói.

Hàm ý là Cố phu nhân cũng nên nhìn vào vào đoàn bộ binh.

"Câm miệng!" Cố phu nhân sắc mặt thay đổi, chỉ trách bà ta không hỏi rõ ràng, sau đó mới nhớ ra mình không nhận được thư từ Lý Phong, căn bản không biết tình huống cụ thể.

"Nhìn xem, là đại thiếu gia!" Ở cuối bộ binh có một người cưỡi ngựa, nếu không phải đại thiếu gia Lý Phong thì còn có thể là ai.

Bởi vì Lý Phong cưỡi ngựa nên nổi bật hơn so với đoàn bộ binh.

Cố phu nhân nhanh chóng nhìn sang và chắc chắn đó là Lý Phong, anh ta đang cưỡi ngựa, bà ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trở lại trên khuôn mặt, bà ta hét lên: "Phong nhi, mẹ đến rồi!"

Bà ta ở hơi xa lại còn đám đông đang ồn ào như vậy nên Lý Phong căn bản không nghe thấy, chỉ nhìn từ xa mà thôi. Sắc mặt Lý Phong hình như không được tốt lắm, phía sau lưng còn mang theo thứ gì đó, trông anh ta giống như một người đi buôn.

Đột nhiên, một vật màu nâu bay lên không trung, bay thẳng về phía đầu Lý Phong...

“Bụp…”, âm thanh xung quanh đột nhiên dừng lại.

Lý Phong lơ đãng, hoàn toàn không phòng bị kịp, khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, anh ta cảm giác trên mặt mình có thứ gì đó hôi thối, đưa tay lau đi, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, anh ta giận run lên phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

“Aaaaaaaaaaa…”

“Haha…hahaaaaaa….”

Mọi người bật cười, chỉ vào Lý Phong, nghiêng người về phía trước cười lớn: “Đó không phải là trưởng tử của Lý gia sao?” Có rất nhiều người nhận ra Lý Phong.

Trong đám người, người cười to nhất có lẽ là Lý An Sinh, Lý An Sinh ôm bụng cười nói: "Haha... quá chuẩn!"

Ai bảo anh ta kiêu ngạo quá, đồ cái tên Lý Phong thối tha, dễ dàng làm tổn thương anh như vậy. Hóa ra anh ta là người cuối cùng, anh thật sự muốn cảm ơn anh Mã đã chuẩn bị cho anh nhiều điều tốt đẹp như vậy.

Đống đồ màu nâu chính là phân ngựa, không phải do người khác ném xuống mà là do Lý An Sinh "đặc biệt" chuẩn bị.

Nếu chỉ bằng một cú ném đã ném trúng đích, e rằng không ai khác có kỹ năng này ngoài Lý An Sinh.

"Phong nhi?" Cố phu nhân có hơi sợ hãi và ngơ ngác, nhưng bà ta đã kịp phản ứng lại và chửi lớn: "Là ai! Ai đánh con trai ta? Là tên khốn nào đã ném nó?"

Lý Như Băng trong lúc nhất thời sửng sốt, còn nghĩ đó không phải là anh trai cô ta!

“Đi đi, đi nhanh đi, mau đi chuẩn bị tắm rửa cho đại thiếu gia đi!” Cố phu nhân muốn nhảy từ trên lầu xuống.

"Ha ha..." Mọi người cười rộ lên.

"Là ai? Cút ra đây!" Lý Phong hai mắt đỏ bừng tức giận, tỏ khí thế muốn gϊếŧ người.

Lý Vạn Thư sửng sốt một lát, nhìn thấy trong đám đông một bóng người, cười đến không nhấc nổi eo, trong lòng đã có đáp án, cô không khỏi cong môi.

Anh trai cô thật nghịch ngợm! Ừm? Tay ném rất chuẩn?

"Chuyện gì đã xảy ra?" Một giọng nói trầm ấm và từ tính vang lên.

"Bẩm Cửu hoàng tử, hắn ta là trưởng tử Lý gia, không biết là ai ném một đống phân ngựa lên đầu hắn, mọi người đều cười đang ha ha cười!" Một vị binh sĩ đi tới báo cáo, trong mắt mang theo ý cười.

Nói xong, binh sĩ thay người ném, tự bào chữa và nói thêm: "Có lẽ là có đứa trẻ nào đó vô tình ném nó."

Sau khi nghe vậy, Tư Không Quyết dùng đôi mắt sắc bén liếc nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Lý Vạn Thư. Từ góc độ này, hắn đã nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trên khuôn mặt cô.

Có lẽ biểu cảm trên mặt Lý Vạn Thư quá đặc biệt, mọi người hoặc là cười, là sững sờ, hoặc là hả hê...

Chỉ có Lý Vạn Thư cảm thấy nực cười, vừa đành chịu vừa khinh thường...

Lý Vạn Thư cảm giác có người nhìn mình, cô không nhịn được quay đầu lại, thấy Tư Không Quyết đang nhìn chằm chằm vào mình, tim cô bất giác đập thình thịch, cô muốn quay đi, nhưng lại sợ Tư Không Quyết nhìn thấy, nên cô mở to đôi mắt đẹp nhìn qua, hắn ta đang nhìn gì vậy? Cô quyết không bỏ cuộc xem hắn nhìn cô làm gì?

Trên mặt cô có thứ gì sao!

Tư Không Quyết không hiểu việc bị Lý Vạn Thư nhìn chằm chằm, hắn lạnh lùng dời ánh mắt, trầm giọng nói: "Tiếp tục đi!"

Trong lòng hắn nhịn không được nhớ tới vẻ mặt buồn cười của Lý Vạn Thư, cảm giác cô giống như một con nhím.

Lý Vạn Thư không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tư Không Quyết rời đi, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Lý An Sinh và phát hiện ra bên cạnh Lý An Sinh còn có một người khác.

Lưu Hổ!

Họ ở cùng với nhau khi nào?

"Lưu ca, cảm tạ ngươi vì mấy đống phân ngựa. Ngươi phải thay ta cảm tạ anh mã. Nhìn Lý Phong hèn nhát! Haha..." Lý An Sinh cảm thấy đã lâu rồi mình không vui vẻ như vậy.

"Lý thiếu gia, chúng ta nên nhanh chóng rời đi! Nếu không, chúng ta sẽ bị phát hiện!" Lưu Hổ cảnh giác nhìn chung quanh, kéo Lý An Sinh đi.

Khi Lý Vạn Thư nhìn thấy Lý An Sinh rời đi, cô hoàn toàn yên tâm, Tư Không Quyết là ai, nếu muốn điều tra, nhất đinh có thể tra ra một số manh mối nào đó.

"Này, Sao lại đi? Ít nhất phải để Phong nhi sạch sẽ. Làm sao nó có thể gặp những người khác trong bộ dạng như thế này?" Cố phu nhân đang định đi xuống thì mọi người chuẩn bị rời đi, bà ta lo lắng nhảy dựng lên.

Lý Vạn Thư nhìn Lý Phong đang chật vật, trong mắt mang theo ý cười, kiếp trước Lý Phong mặc dù không có được lợi ích gì, nhưng cũng không xấu hổ như vậy, tựa hồ có một số chuyện đã và đang thay đổi.

"Phu nhân, tôi tìm được đại thiếu gia, nhưng mà cái kia… với đầu đầy phân ngựa..."

"Chát..." Người thanh niên tới báo cáo chưa kịp nói xong đã bị một cái tát đầy hoang mang!

"Biến đi..." Cố phu nhân trên mặt vừa xấu hổ vừa tức giận, tên khốn kiếp này còn nhắc nhở sao?

"Phu nhân, bà xấu hổ tức giận sao?" Đỗ phu nhân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để châm chọc, Cố thị mỗi ngày đều cố gây áp lực cho bà, nếu bà làm sai, bà ta sẽ dùng nhiều biện pháp trừng phạt bà.

" Cho là anh cả ở phía sau cũng không sao cả. Nhưng mà thế nào mà lại còn có người ném một đống phân ngựa vào người anh ấy? Bây giờ nhân phẩm và mặt mũi đều không còn nữa!" Lý Mỹ Ngọc lên tiếng phụ họa.

“Con khốn, câm miệng lại!” Cố phu nhân tức giận đến hộc máu, bà ta bây giờ cảm thấy mình như trò hề, muốn tìm cái lỗ mà chui vào.

Giọng nói của Cố phu nhân quá lớn, khiến nhiều quý cô kinh hãi và càng nhiều người bàn tán hơn.

“Mẹ, chúng ta vẫn là nên về trước đi!” Lý Như Băng vội vàng nắm lấy tay áo Cố phu nhân, cảm giác sắc mặt của cô ta đã trắng bệch.

"Vâng! Phu nhân, nơi này nhiều người quá, đại thiếu gia sẽ sớm trở về nhà!" Thím Lý ở một bên nhắc nhở.

“Đi thôi, nhanh lên…” Cố phu nhân không quan tâm đến Đỗ thị nữa, nắm lấy tay Lý Như Băng rồi rời đi.

Nhìn thấy chữ “Lý” “lớn” trên xe, khuôn mặt bà ta bừng bừng hoảng sợ, thím Lý nhìn rồi nói nhanh: “Xé nó đi, sao mày không bỏ chữ đó đi.”

“Trên đường có nhiều người, sợ xe ngựa..." Cậu nhóc tuyệt vọng kêu lên.

“Phu nhân, chúng ta mau lên xe quay về đi, cũng không mất bao lâu!” Thấy mọi người đang nhìn mình, thím Lý dũng cảm nói.

Cố phu nhân gần như hít thở không thông, hôm nay bà ta thực sự xui xẻo.

Lý Vạn Thư nhìn từ đầu đến cuối, trong lòng thở dài, tính tình Cố phu nhân như vậy sao có thể sinh ra một đứa con gái giỏi thảo mai diễn kịch như Lý Như Băng?

Có lẽ kiếp trước cô ta là người hát kinh kịch mang kiểm phổ đỏ và trắng nên hát hay đến mức lừa gạt được cô.

“Nhị tiểu thư, chúng ta cũng mau trở về đi!” Đỗ phu nhân đi tới, mỉm cười nhìn Lý Vạn Thư.

"Dì ơi, xin mời!" Lý Vạn Thư mỉm cười, có lẽ trò vui vẫn còn phía sau! Cô không ngại quay lại và thưởng thức.

( chú thích : Mặt nạ trong kinh kịch được gọi là “kiểm phổ”. Mặt nạ tô đỏ thể hiện nhân vật trung thành nhất mực. Nếu là màu trắng thì nhân vật đó có tính cách gian trá, độc ác )