chương 31: Thắng Trận Trở Về

Không lâu sau thì cũng đến lúc quân đội thắng trận trở về kinh thành.

Sáng sớm hôm đó, mọi người trong Hầu phủ đều bận rộn ngoại trừ Lý An Sinh và Lý Vạn Thư.

Hôm nay, Cố phu nhân mặc một bộ váy hoa mẫu đơn màu đỏ tươi, trang điểm tinh tế, trên môi luôn nở nụ cười, cả nhà bọn họ tràn ngập niềm vui, chỉ để chờ đón con trai trở về.

Vinh dự lần này được đổi bằng mạng sống của con trai mình, vậy nên không phải ai cũng may mắn có được niềm vui như vậy. Thắng trận, có người trở về, nhưng cũng có người sẽ mãi nằm lại trên chiến trường.

"Phu nhân, một tiếng nữa sẽ là buổi trưa!" Thím Lý bên cạnh Cố phu nhân nhắc nhở, nghe nói buổi trưa quân đội sẽ tiến vào thành.

"Được rồi, đến lúc đó hãy thông báo cho ta biết, chúng ta cùng nhau đi gặp

Phong nhi!" Cố phu nhân cảm thấy kiêu hãnh, như thể bản thân mình cũng đã thắng trận.

“Vâng!” Thím Lý cũng vui vẻ theo.

"Em gái, chúng ta cũng đi à?" Lý An Sinh từ sáng sớm đã trốn trong phòng Lý Vạn Thư , không thèm quan tâm bên ngoài, chỉ vì Lý Phong thắng lợi trở về, cho nên bọn người đó mới kiêu ngạo như vậy.

"Nhàn rỗi thì đi thôi!" Lý Vạn Thư mỉm cười, Cố phu nhân đã cho người đi thông báo, nếu không đi sẽ gặp rắc rối.

"Anh ta có gì mà để chào đón!" Lý An Sinh cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến khuôn mặt của Lý Phong.

"Ngày đó chính anh nói, nếu anh ấy thắng trận, đương nhiên anh sẽ đến gặp anh ấy!" Lý Vạn Thư không nói nên lời, anh trai cô từ khi nào lại không thành thật như vậy?

"Được rồi! Anh không gặp anh ta cũng không sao! Chúng ta đi gặp Cửu hoàng tử. Nhân tiện, anh vẫn chưa đánh giá hết con người của Cửu hoàng tử!" Lý An Sinh trong nháy mắt liền kêu gào muốn đi ra ngoài! Sau khi nằm lì trong Hầu phủ vài ngày, thân thể anh gần như đã bị mốc meo.

Lý Vạn Thư có chút không nói nên lời, con người của của Cửu hoàng tử thì có liên quan gì tới anh trai cô?

Phải chăng anh thực sự là “ ái nam ái nữ”?

Nhìn Hầu phủ tưng bừng, trong mắt Lý Vạn Thư hiện lên vẻ mỉa mai, kiếp trước của Lý Phong cũng không được khoa trương như vậy!

Kiếp trước, Lý Phong đổ lỗi cho Cửu Hoàng tử về việc hàng chục ngàn quân chết, tìm cách rũ bỏ mối quan hệ với Cửu Hoàng tử, kết quả là dù được gọi là "Vua địa ngục sống" , chỉ đạo chỉ có ba vạn quân nhưng hắn ta vẫn giành chiến thắng trong trận chiến, thật sự là không thể xem thường sức mạnh của "Chiến thần" Tư Không Quyết, nhưng vì Lý Phong đã cắn ngược hắn ta nên không nhận được bất kỳ lợi ích nào.

Sau khi đi ra ngoài, Lý Vạn Thư kinh ngạc trước đội hình của Cố gia, có năm cỗ xe, tất cả đều treo dải lụa đỏ, chữ “Lý” trên xe cũng phóng to lên rất nhiều, như sợ người khác không biết nó thuộc về nhà họ Lý.

"Mẹ, thế này được không?" Lý Như Băng cảm thấy không ổn, làm vậy được sao?

"Được! Tại sao không? Ca ca con thắng trận đâu phải chuyện dễ dàng? Phụ thân con đã nói, lần này hoàng thượng sẽ đối xử tốt với Gia Thượng Hầu, có lẽ anh con sẽ nhận được lệnh của vua mời mẫu thân con vào cung!" Cố phu nhân nhướng mày, bà ta không hề cho rằng mình đang khoa trương chút nào, nhìn thấy Đỗ phu nhân, bà ta cố ý lớn tiếng nói.

Hôm nay bà ta bảo Đỗ Thị đi theo mình chỉ để khoe khoang, dù Đỗ phu nhân có được ưu ái đến đâu thì bà ta cũng chỉ sinh ra một kẻ thua cuộc, rồi không bao lâu cũng sẽ bị vứt bỏ.

"Vậy thì xin chúc mừng bà. Được ban thánh chỉ cũng không phải việc dễ dàng." Đỗ phu nhân nói chuyện có vẻ khách sáo, nhưng trong mắt tỏ vẻ khinh thường.

Hầu tước trên triều vẫn chưa trở về, Cố phu nhân đã cố hết sức khoa trương để chào đón con trai mình, những người không biết còn tưởng rằng Cửu Hoàng tử mới là con trai bà ta!

Lý Mỹ Ngọc nắm chặt chiếc khăn trong tay, cảm thấy rất không phục, cô ta cũng muốn có một người anh trai.

"Thánh chỉ cái rắm, coi chừng mất mạng!" Lý An Sinh âm thầm nói.

"Thánh chỉ?" Lý Vạn Thư mỉm cười, lần này Cố phu nhân thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi.

Hôm nay trên đường có rất nhiều người, nhiều hơn bình thường rất rất nhiều lần, khắp nơi ồn ào náo nhiệt, mọi người đều đang ngóng trông quân đội triều đình trở về, hai bên đường đều có binh lính đứng canh gác, Cố phu nhân từ trong ngỏ nhỏ đi tới.

Cố phu nhân đã tốn rất nhiều tiền để kiếm một chỗ tốt, nếu không trong hoàn cảnh ngày này thì khó mà tìm được chỗ đứng.

"Phu nhân, mời ngồi một lát, nghe nói bọn họ sẽ sớm vào thành!" Thím Lý không giấu được nụ cười, rót một chén trà cho Cố phu nhân.

"Hừm! Bà đã nhìn thấy bóng dáng của Phong nhi phía trước chưa?" Tim Cố phu nhân đập thình thịch.

"Cái này... Tôi không biết, tôi thực sự không biết. Sao chúng ta không nhờ người đi hỏi thăm?"

"Đồ vô dụng, nhanh lên! Không được bỏ lỡ cơ hội là người đầu tiên nhìn thấy Phong Nhi! " Vẻ mặt bà Cố thay đổi khiến thím Lý sợ hãi. Bà ta vội nhờ người đi hỏi thăm ngay.

Lý Vạn Thư sợ bị chen lấn nên sớm tìm một góc an toàn ngồi xuống, quay người lại không thấy bóng dáng Lý An Sinh, liền thắc mắc: “Anh trai tôi đâu!”

Thanh Chi lắc đầu: “Anh ấy….” Vừa rồi còn ở đó! Có lẽ là đông người nên đi rồi!

Lý Vạn Thư không nói gì, nhìn biển người phía dưới, trong lòng tất cả mọi người đều háo hức chờ đợi người hùng trở về.

Đột nhiên, trong đám đông vỡ òa tiếng reo hò.

"Tới rồi! Đang vào! Đang tiến vào thành!"

"Lùi lại! Lùi lại!" Binh lính hai bên cầm vũ khí trên tay để ngăn chặn những kẻ háo hức đang lao tới phía trước.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, nhìn thoáng qua, những con ngựa cao lớn, nhanh nhẹn, mạnh mẽ và uy lực giống như tiếng trống chào mừng.

“Nhìn kìa, là Cửu hoàng tử!”

“Oa!”

Tiếng la hét vang lên từ đám đông, cả nam lẫn nữ.

"Tiểu thư, cô xem, đó là Cửu hoàng tử phải không?" Thanh Chi cũng nhìn vào đoàn người.

Lý Vạn Thư vốn đang tìm kiếm Lý An Sinh trong đám đông, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Thanh Chi, cô không khỏi không đưa mắt qua nhìn.

Cô nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ giáp vàng, trên vai buộc áo choàng đỏ bay bồng bềnh cùng với dáng người cao lớn mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn tú không biểu có cảm, cực kỳ tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh sắc nét như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, trông vô cùng đẹp trai. ... Với thanh kiếm trên thắt lưng, góp phần làm cho hắn ta càng trở nên dũng mãnh nhưng cũng rất điềm tĩnh.

Đó chính là Tư Không Quyết, những tiếng la hét và sùng bái xung quanh không hề có tác dụng với hắn ta.

Tất cả đàn ông và phụ nữ đều la hét, kể cả là dân thường hay quan chức, tất cả đều háo hức muốn bay đến chỗ người đàn ông giống như “thần thánh” đó.

Lý Vạn Thư ôm trán, Tư Không Quyết quả thực rất có năng lực khiến phụ nữ phát điên, chỉ cần một cái liếc mắt, vô số phụ nữ sẽ lao tới hắn ta, tuy nhiên, bọn họ đều có ý nghĩ nhưng lại không có dũng khí, không dám đến gần Tư Không Quyết.

"Phong nhi đâu? Phong nhi của tôi đâu!" Cố phu nhân đứng dậy nhìn đoàn người, nhưng bất ngờ là không thấy bóng dáng của Lý Phong, vì vậy bà ta không khỏi lo lắng: "Người được cử đi đâu! Chúng mày có thấy Phong nhi ta ở đâu không?" "

“Phu nhân ơi, bà đừng lo lắng, sẽ sớm thấy thôi!" Thím Lý đổ mồ hôi đầm đìa, bà ta không nhìn thấy Lý Phong. Nhìn cảnh tượng bên dưới, những người được cử đi tìm đều không nhìn thấy, không biết anh ta ở đâu.

"Làm sao có thể? Làm sao có thể không có Phong Nhi!" Cố phu nhân mỏi mắt nhìn, nhìn đi nhìn lại, nhưng không thấy Lý Phong đâu.

"Mẹ, Cửu hoàng tử thật sự rất tuấn tú..." Lý Như Băng lẩm bẩm.

Trên thực tế, trong lòng tất cả nữ nhân đều có một ước mơ, mỹ nhân từ xưa đến nay đều yêu anh hùng, mà loại đàn ông như Tư Không Quyết đều nằm ngoài tầm với của bọn họ.

Cố phu nhân vô cùng tức giận, làm sao bà ta có tâm trạng nhìn Cửu Hoàng tử trong khi con trai bà ta không thấy đâu?

"Phu nhân, mới chỉ có một đội quân đội tiến vào. Thiếu gia có thể..."

"Có lẽ ở phía sau? Bà đang nói vớ vẩn gì vậy? Con trai tôi là người tiên phong, sao có thể ở phía sau được? Thậm chí nó còn giỏi hơn bất kỳ ai khác!” Cố phu nhân nhìn xuống, suy nghĩ một lúc.

Bà ta đang bối rối, càng xấu hổ và tức giận hơn khi thấy có nhiều người đang cười nhạo mình.