Chương 3: Quý Tộc Chùa Bồ Đề

Khi Lý Vạn Thư ra khỏi rừng, chân cô đã ướt đẫm, vừa bước xuống đất, cô cảm thấy bàn chân mình trở nên lạnh buốt.

Đi được một lúc, Lý Vạn Thư nhìn thấy một ngôi chùa, chợt nhớ ra điều gì đó, hiện tại cô đang ở ngoại ô Kinh thành, tính toán từng ngày, hẳn là đã sắp đến ngày viễn chinh.

Hoàng đế hiện tại đã già, trong đời có vô số con cái, nhưng không nhiều người còn sống, ngoài công chúa ra, chỉ còn lại bốn hoàng tử, đó là nhị hoàng tử Tư Không Duệ, tứ hoàng tử Tư Không Liệt, cửu hoàng tử Tư Không Quyết, và hoàng tử thứ mười một Tư Không Xuân.

Những hoàng tử này trước mặt vẫn duy trì sự hòa hợp nhưng đằng sau đó lại muốn đấu đá nhau đến chết.

Nghĩ đến một vị hoàng tử, trong lòng Lý Vạn Thư không khỏi run, hắn là hoàng tử mạnh mẽ và tàn nhẫn nhất, mọi người đều kính trọng hắn, nhưng cuối cùng lại không phải hắn là người lên ngôi.

Lí Vạn Thư không thể hiểu rõ điều này.

Hoàng gia lại là nơi phức tạp hơn nhiều, cô không muốn nhúng tay vào nhưng cuối cùng ông ngoại cô cũng vì vậy mà bị liên lụy và chết thảm.

Lý Vạn Thư nhẹ nhàng thở ra, đè nén hận ý trong lòng, đi về phía chùa Bồ Đề.

Cho dù không vì mục đích gì khác, chỉ vì mạng sống của năm vạn đại quân, cô cũng nên thử một lần, thành công hay không còn phải xem ý trời.

Ngôi chùa này mang phong cách hoàng gia và không đông đúc như những ngôi chùa khác.

"Thí chủ đến rồi!" Một vị hòa thượng đang dọn dẹp chùa, nhìn thấy Lý Vạn Thư thì liền giật mình.

Lí Vạn Thư dừng lại, cố gắng mỉm cười và chỉ vào Bồ Tát bên trong: "Tôi đi ngang qua và muốn tỏ lòng kính trọng với Bồ Tát." Cô thường đi qua cửa sau của chùa và ông ngoại đã dạy cô tất cả các kỹ năng chữa bệnh ở đây .

Cô thực sự nên cầu nguyện vì Đức Phật ban cho cô cơ hội được tái sinh.

Hòa thượng niệm A Di Đà Phật, làm động tác thỉnh cầu, tiếp tục dọn dẹp, tựa như Lý Vạn Thư đã đến nhiều lần.

Lý Vạn Thư chắp tay lạy tượng Phật hết lần này đến lần khác một cách rất thành khẩn.

Trước đây cô không tin vào Phật giáo, nói đúng hơn là cô không tin vào bất cứ điều gì, cô chỉ tin vào người đàn ông đó và Lý N

hư Băng, cuối cùng cô đã làm hại gia đình và chính mình.

Lý Vạn Thư từ Phật đường đi ra, rẽ trái, cô không biết người mình đang tìm ở đâu, cô chỉ biết nơi này là dành cho khách quý.

Tìm một lúc lâu cô mới dừng lại, nếu có người phát hiện cô đi loanh quanh như thế này chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Cô âm thâm thầm cắn răng, nhưng cô không cam lòng rời đi như vậy, nếu không sẽ phải trả giá bằng mạng sống của năm vạn quân!

Lúc này, cánh cửa sau lưng cô mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp đi về phía cô, đôi lông mày như những chiếc lông vũ màu xanh, làn da trắng như tuyết, vòng eo thon gọn, răng trắng như sứ, dù trang phục trên người vô cùng đơn giản nhưng không thể che giấu được thần thái sang chảnh của bà ấy.

Thực sự, là một vẻ đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.

Nhìn thấy Lý Vạn Thư, bà ấy hơi kinh ngạc: “Cô nương đi lạc sao?”

. Lý Vạn Thư sửng sốt một chút, có lẽ chỉ có mỹ nhân tuyệt sắc như bà ấy mới có thể sinh ra người nam nhân kia

Cô cảm thấy bản thân thật may mắn, nhẹ giọng nói: “ Lễ Phật một lát liền đi ra, không ngờ sau đó lại phát hiện mình ở đây.”

Bà ấy chính là mẹ ruột của Cửu hoàng tử, Khúc Phi hiện tại, được Hoàng đế phái đến đây không rõ nguyên nhân.

Nhưng đó chỉ là tạm thời, sau khi Tư Không Quyết thắng trận, việc đầu tiên hắn làm chính là đưa mẹ hắn trở về cung, thăng chức cho bà làm phi tần cao quý.

Khúc Phi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ rằng một nữ nhân áo quần có chút bình thường lại chào mình, liếc nhìn đôi giày thêu ướt sũng dưới chân bậc thang, không khỏi mỉm cười: “Bên ngoài lạnh lắm cô nương, vào đây uống cốc nước đi!"

Lý Vạn Thư mang lại cho Khúc Phi một cảm giác thoải mái, tuổi còn trẻ không quá khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, tính tình chính là có chút thoải mái.

Lý Vạn Thư không có từ chối, gật đầu: “Cám ơn!” Cô đem dược thảo trong tay đặt ở cửa rồi đi vào.

Đây chính là người cô đang tìm, mẹ của Tư Không Quyết.

Sau khi uống hai tách trà nóng, cơ thể cô ấm lên rất nhiều, dưới chân có chút trơn trượt, khi cúi đầu nhìn xuống, cô phát hiện trên giày có vết ố, lập tức trên mặt xấu hổ.

Khúc Phi nhận ra Lý Vạn Thư xấu hổ, cười nói: "Không sao đâu!"

Sau đó, bà ấy đi tìm một đôi giày của mình, mỉm cười nói với cô: “Nếu cô nương không ngại, chúng có thể hơi to một chút.”

Lý Vạn Thư sửng sốt, hơi đỏ mặt: “Không cần đâu, đợi về rồi tôi sẽ đổi sau.”

Khó trách bà ấy được hoàng đế đưa tới đây, một người hiền lành, rộng lượng, ân cần như vậy sao có thể thích hợp với những âm mưu trong hậu cung? Chẳng trách Cửu hoàng tử lại bảo vệ mẫu thân nhiều như vậy.

Mọi người đều nói Khúc Phi là người tốt bụng và dễ gần, có vẻ như điều này là đúng.

Khúc Phi mỉm cười, không tiếp tục gượng ép cô.

Lý Vạn Thư hai mắt sáng lên khi nhìn thấy bút, mực và giấy trước mặt: “Tôi có thể mượn bút, mực, giấy của bà được không?”

“Dùng đi!” Khúc Phi trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Lý Vạn Thư lại có thể viết được.

Lý Vạn Thư cầm bút viết hai đơn thuốc, để lại một đơn, cô cẩn thận gấp đơn thuốc còn lại bỏ vào tay áo.

Khúc Phi nhịn không được nghiêng người nhìn qua, nhìn thấy chữ viết gọn gàng, không khỏi kinh ngạc: “Cô nương đây biết y thuật?”

"À, tôi học được từ ông ngoại!" Lý Vạn Thư đứng lên, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ, chữ viết của cô thật xấu xí, cô liếc nhìn ra ngoài nói: "Đã muộn rồi, cảm ơn bà vì bữa trà. Tôi xin phép rời đi trước.”

“Được, còn cái này?” Khúc Phi chỉ vào công thức để lại trên bàn hỏi.

"Cái kia mực rơi xuống, không dùng được nữa!" Cô cố ý đánh rơi, tính toán thời gian, Tư Không Quyết chắc chắn là đã sắp tới đây từ biệt mẫu thân cùng quân sĩ lên đường!

Nói xong, cô liền bước ra khỏi cửa, nhặt thảo dược trên đất rồi rời đi.

Về phần Tư Không Quyết có thể nhìn thấy hay không, còn tùy vào ý trời, cô không thể nói nhiều hơn, nếu không sẽ gây ra phiền toái.

Kiếp trước Tư Không Quyết dẫn đầu tám vạn quân đi tấn công kẻ thù xâm lược, nhưng không biết vì lý do gì trên đường đi, trong quân lính bùng phát một loại dịch bệnh, mất kiểm soát, hơn một nửa trong số tám vạn quân đều mắc bệnh. Tình trạng lúc ấy vô cùng tồi tệ và dịch bệnh lây lan nhanh đã khiến các quân y bất lực.

Đối mặt với sự tấn công của kẻ thù, Tư Không Quyết không còn cách nào khác là chọn ra ba vạn quân không bị nhiễm bệnh, gϊếŧ những người còn lại và đốt xác, cũng từ đó trở đi, Tư Không Quyết được gọi là "Ông vua địa ngục mặt lạnh", người ta cho rằng hắn còn tàn ác hơn cả Chúa tể Địa ngục.

Sau này cô nghe ông ngoại nói rằng đó là bệnh dịch tả, nếu không có cách nào chữa khỏi thì gϊếŧ và đốt xác là cách tốt nhất, nếu không tám vạn quân này sẽ không có ai thoát khỏi.

Cho dù không bị gϊếŧ thì cuối cùng họ cũng sẽ chết vì dịch tả, dịch tả lây lan nhanh và cũng cực kì nguy hiểm, nghe nói chỉ trong vài ngày đã có một nửa bị nhiễm bệnh, mỗi ngày đều có hàng đống người chết.

Thế giới không thể hiểu được hành vi của Tư Không Quyết, nhưng cô và ông ngoại thì hiểu.

Dịch tả là thứ đáng sợ nhất, gϊếŧ người một cách vô hình và lặng lẽ.

Dù cho đội quân của kẻ thù là ba mươi vạn, gấp mười lần so với Tư Không Quyết chỉ có ba vạn quân nhưng hắn vẫn giành được chiến thắng trọn vẹn, đó là một trận chiến tuyệt vời khiến mọi người đều ngưỡng mộ.

Lý Vạn Thư vừa rời khỏi chùa, từ xa đã nhìn thấy một đám binh mã đang trên đường hướng tới đây.

Hắn cưỡi ngựa, dẫn đầu đoàn quân, "Vua địa ngục mặt lạnh" trong truyền thuyết đang ở đây.

Tư Không Quyết mặc một chiếc áo choàng đen, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như được chạm khắc toát ra khí chất lạnh lùng, đôi môi mỏng mím lại một đường trông rất đẹp, đôi mắt sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy, trông hắn giống như một vị vua đang thống trị cả thế giới.

Khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp ở cửa, sắc mặt nghiêm nghị của hắn không khỏi dịu lại, hắn vừa vui mừng vừa gọi: "Mẫu thân..."

“Quyết nhi, mau vào đi!” Khúc Phi vẻ mặt vui mừng, kéo Tư Không Quyết vào trong nhà.

"Mẫu thân, phải để người chịu khổ rồi!" Đôi mắt sâu xa của Tư Không Quyết hiện lên vẻ tự trách.

“Nói bậy, mẫu thân ở đây ăn ngon ngủ ngon, sao lại xem là cực khổ được!”

Tư Không Quyết mím môi, gương mặt anh tuấn hiện lên sự quyết tâm: "Nếu thắng trận trở về, con nhất định sẽ đường đường chính chính đón người trở về cung."

Khúc Phi ánh mắt liền tối sầm: “Thực sự phải đi sao?”

Tuy rằng bà ngày đêm đều ở trong chùa nhưng bà biết trận chiến này không phải là chuyện nhỏ.

“Vâng!” Tư Không Quyết đương nhiên hiểu mẫu thân đang lo lắng điều gì. Lúc này, hắn đột nhiên chú ý tới tờ giấy trên bàn, không khỏi cầm lên xem.

"Cái này đấy à, đây là đơn thuốc vừa rồi của một cô gái đã để lại, cô ấy nói không muốn vì nó đã bị dính mực..." Khúc Phi giải thích trước khi kịp vứt nó đi.

Tư Không Quyết nhìn từng chữ với đường nét rõ ràng , khẽ cau mày, đây không chỉ là đơn thuốc mà còn có ghi triệu chứng và biện pháp điều trị rất chi tiết, hắn vò tờ giấy thành một khối rồi ném đi.

“Quyết Nhi, con ở bên ngoài nhớ phải cẩn thận…” Khúc Phi như một người mẹ yêu thương mà dặn dò.

Tư Không Quyết không nói gì, thỉnh thoảng lại gật đầu trấn an mẫu thân.