Chương 28: Thẩm Lão Gia

"Lão Vương, trời sập rồi à, mới sáng sớm mà kêu cái gì thế?" Một giọng nói tuy đã già nhưng lại mạnh mẽ vang lên.

"Ồ! Lão gia, xem ai tới kìa!"Vương thúc vui mừng quá.

"Là ai?" Một ông lão đang ngồi trên ghế, trong tay cầm một cuốn sách, không khỏi ngẩng đầu lên sau khi nghe lời nói của Vương thúc.

Lý Vạn Thư bước vào, nhìn thấy ông đang ngồi trên ghế thái sư, với mái tóc trắng, khuôn mặt hiền lành có chút nghiêm nghị, cô lập tức nước mắt lưng tròng, mũi hơi đau nhức, thật có cảm giác muốn khóc.

Đây chính là người ông yêu thương cô nhất!

Ông lão nhìn Lý An Sinh, sửng sốt một lát, sau đó khi nhìn thấy Lý Vạn Thư, ông không khỏi mở to mắt với vẻ khó tin trên mặt, đột nhiên đứng dậy, thậm chí còn có chút run rẩy, ông lão nói một cách hào hứng và không mạch lạc: "Ông... ông..."

"Ông ngoại, Thư nhi đến thăm ông!" Lý Vạn Thư không thể đứng yên được nữa , cô lao về phía ông ngoại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Đây là cảnh tượng cô chưa từng mơ tới.

"Thư nhi, Thư nhi của ông!" Ông Thẩm không thể tin được là mình đang ôm đứa cháu gái ngày đêm mong nhớ, lòng ông bất giác đau nhói. Ông không thể tin được. Đây có phải là sự thật không?

Lý Vạn Thư luôn đối xử với ông bằng những lời lẽ lạnh lùng, sao nay cô lại ủy mị như vậy chứ?

"Ông nội, con xin lỗi, con xin lỗi, con xin lỗi. Trước đây là lỗi của con, Thư nhi đã sai." Lý Vạn Thư bật khóc nức nở, khóc cho cảm giác tội lỗi, cho sự bất an và sự hận thù của mình .

"Không sao, không sao đâu. Bé con à, nếu có người bắt nạt con thì hãy nói với ông ngoại, ông ngoại nhất định sẽ lột da hắn." Ông Thẩm cảm thấy vô cùng đau khổ, tuy nghiêm khắc với Lý Vạn Thư nhưng ông lại yêu cô từ tận đáy lòng!

Lý Vạn Thư càng khóc nhiều hơn khi nghe đến từ " bé con ", bất kể lúc nào, chỉ có ông ngoại mới gọi cô là "bé con", sau khi sống lại, cô rất bất an, vì sợ rằng khi mở mắt ra, cô sẽ trở lại nơi đó một lần nữa, nơi mà sự sống còn tệ hơn cả cái chết. Giờ đây, cô giống như một con cá đã chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng được nhìn thấy nước.

Lý An Sinh ngơ ngác, anh ngơ ngác trước tiếng khóc của Lý Vạn Thư, em gái anh đã xảy ra chuyện gì vậy?

Thanh Chi cũng khụt khịt mũi, cô không biết tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết trong lòng tiểu thư nhất định có một câu chuyện!

"Thư nhi, cô bé ngoan, miễn là ông ngoại còn ở đây thì không ai dám bắt nạt cháu đâu. Ông ngoại ở đây để bảo vệ cháu." Ông Thẩm vỗ nhẹ vào lưng Lý Vạn Thư, với ánh mắt ân cần và trìu mến có thể làm xóa tan bụi mù trong lòng cô.

Lý Vạn Thư khóc đến khi mệt rồi mới ngẩng đầu lên và nhìn ông ngoại đầy yêu thương.



Thật vui khi được gặp lại ông!

"Nói cho ông ngoại biết chuyện gì đã xảy ra, ông ngoại sẽ thay con giải quyết!" Thẩm lão gia vẻ mặt thương xót nói.

Ông biết Lý Vạn Thư được Lý gia đón về, vốn dĩ ông muốn đến thăm, nhưng ông nhớ ra ông với Lý Vạn Thư cách đây không lâu đã cãi nhau, cô bảo không bao giờ muốn gặp lại ông.

Mấy ngày gần đây, ông cũng suy ngẫm xem mình có sai không, ông nghĩ nên để Lý Vạn Thư từ nhỏ phải sống khó khăn hơn, để cô có thể hiểu được một số chân lý. Để không có kết cục giống mẹ cô, nên ông luôn nghiêm khắc với Lý Vạn Thư, tuy nhiên điều này chỉ khiến Lý Vạn Thư bất mãn và chán ghét ông.

“Không, con chỉ là quá nhớ ông ngoại, lại sợ ông ngoại giận Thư Nhi.” Lý Vạn Thư vẫn đang nức nở, nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng.

"Ôi! Làm sao ông ngoại có thể tức giận được? Tại sao con như trở thành một người khác? Ông ngoại vẫn quen với sự kiêu ngạo bướng bỉnh trước đây của con hơn ..." Ông Thẩm cảm thấy mũi đau nhức khi nghe Lý Vạn Thư nói rằng cô nhớ ông. Đứa trẻ này sao nay lại đột nhiên trưởng thành ra vậy?

“Vâng, trước đây là Thư nhi không biết gì, ông ngoại đừng trách con nhé!" Lý Vạn Thư chậm rãi bình tĩnh lại, cảm thấy có chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên cô khóc kể từ khi sống lại!

“Không trách, không trách!” Thẩm lão gia đột nhiên nhìn Lý An Sinh, trong mắt ngấn nước: “Đây là Sinh nhi!”

Hai đứa con của con gái ông đều đã lớn.

“Ừm!” Lý An Sinh vẫn còn nhớ chuyện xảy ra khi còn nhỏ.

“Thật tuyệt khi các con có thể đến cùng nhau.” Ông Thẩm nói với nụ cười trên môi, tinh thần ông tràn đầy năng lượng: “Lão Vương, nhanh chuẩn bị bữa trưa đi!” Nói xong, ông nắm lấy tay Lý Vạn Thư và Lý An Sinh, bảo họ ngồi cạnh mình.

Khi người ta già đi, không có gì tốt hơn là một mái ấm và hạnh phúc gia đình.

So với vẻ lạnh lùng của Lý An Sinh, Lý Vạn Thư còn nhiệt tình hơn rất nhiều, cô liên tục hỏi han Thẩm lão gia, nhưng phần lớn đều liên quan đến y thuật, ông cụ cười không ra nước mắt, ông nhớ lại lúc dạy Lý Vạn Thư, Lý Vạn Thư luôn được dạy nhưng không chịu học, bây giờ cô lại chủ động xin lời khuyên của ông, cứ ngỡ đây là một giấc mơ.

Có lẽ nào Thư Anh trên trời đang phù hộ?

"Lão gia, bữa trưa đã chuẩn bị xong!" Vương thúc tâm tình cực kì vui vẻ.

"Thư nhi, Sinh nhi, cùng dùng bữa với ông nào!" Ông Thẩm chưa bao giờ ngừng mỉm cười kể từ khi bọn họ đến.

Chú vương nấu một bàn lớn đồ ăn ngon.



Lý An Sinh không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy trên bàn ăn có mấy món mình yêu thích.

Khi Lý Vạn Thư nhìn thấy món ăn yêu thích của mình trên bàn, cô đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, hóa ra đây chính là cảm giác ấm áp của tình thân.

Ông ngoại luôn nhớ anh em cô thích ăn gì.

“Ông nội!” Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên.

Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy chú Vương đang đẩy xe lăn, trên đó có một cô gái, trên chân có chăn, trông vô cùng xinh xắn ngọt ngào, trên môi cô ấy nở một nụ cười nhẹ, tạo cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.

"Ông nội, hôm nay chúng ta có khách sao!" Cô gái mỉm cười với Lý An Sinh và Lý Vạn Thư.

"Nam nhi!" Ông Thẩm đi tới đẩy cô gái, cười nói: "Ông sợ hai đứa chưa quen!" Nói xong, ông thở dài. Những đứa trẻ này đáng lẽ phải là những người thân thiết nhất của nhau, nhưng chúng đã xa cách từ khi còn nhỏ, và thậm chí là chưa từng gặp mặt.

Đồng tử Lý Vạn Thư co lại khi nhìn thấy cô gái, cô biết cô gái này là con gái của cậu cô,Thẩm Nam, cô ấy bị bệnh ở chân và cả đời phải ngồi xe lăn.

"Nam Nhi, đây là hai người con của cô con. Đây là Lý An Sinh, Lý Vạn Thư!"

Lý An Sinh lớn hơn Thẩm Nam hai tuổi.

Thẩm Nam nghe vậy rất vui vẻ, nhìn Lý An Sinh hét lớn: "Biểu ca!"

Sau đó gật đầu cười với Lý Vạn Thư: "Biểu muội!"

Lý Vạn Thư cười đáp lại, trong mắt hiện lên một tia phức tạp: "Chào biểu tỷ!"

Cô nhớ lại kiếp trước, người chị họ này không lâu sau đã kết hôn với một thư sinh nghèo, chưa đầy ba tháng cô ấy liền hoa tàn ngọc nát, còn thư sinh này lại lấy của hồi môn của chị họ cô, từ đó hắn sống sung túc và giàu có.

Vì vậy, nếu hôm nay không gặp nhau, cô sẽ không thể nhớ được Thẩm Nam.

"Nam nhi khả năng di chuyển hạn chế, không thể đứng lên tiếp đãi mọi người, mọi người nhanh ngồi xuống đi!" Thẩm Nam trên mặt luôn là nụ cười nhàn nhạt.

"Đúng rồi! Mau ngồi xuống đi, chúng ta đều là người một nhà." Thẩm lão gia liếc nhìn hai chân Thẩm Nam, trong mắt ẩn giấu sự đau khổ.