Chương 27: Đi Thăm Ông Ngoại

Sáng sớm hôm sau, Lý Vạn Thư đã thu dọn đồ đạc từ sớm, trên gương mặt trắng hồng tràn ngập nụ cười cùng chờ mong, đôi mắt đen láy cực kỳ sáng ngời, tựa như vì sao trên bầu trời đêm.

Cuối cùng cô cũng được gặp ông ngoại.

"Tiểu thư, cô đang chờ nhị thiếu gia à?" Thanh Chi không khỏi lên tiếng, cô thực sự sợ tiểu thư thất vọng.

"Ca ca sẽ tới!" Lý Vạn Thư kiên quyết, tuy rằng nhìn Lý An Sinh không đáng tin cậy, nhưng kỳ thực chỉ cần anh đồng ý, anh nhất định sẽ làm được.

Nếu Lý An Sinh không sống buông thả, kỳ thực anh nhất định sẽ làm tốt hơn Lý Phong gấp trăm gấp ngàn lần!

Tuy nhiên, cô thà để Lý An Sinh tự do thoải mái, để cuộc sống của anh không quá mệt mỏi thì hơn.

“Em gái ơi!” Giọng nói của Lý An Sinh cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Anh mang theo thứ gì đó bước vào.

"Đây là?" Lý Vạn Thư không khỏi cong môi khi nhìn thấy Lý An Sinh cầm trên tay một món quà.

Anh trai cô ấy thực sự rất dễ thương.

“Sáng sớm ra ngoài, vô tình đυ.ng phải nên mới mua một ít.” Lý An Sinh cáu kỉnh nói, bọn họ không thể đi tay không!

"Cám ơn ca ca!" Lý Vạn Thư hốc mắt ươn ướt, cô biết ông ngoại không thiếu thứ gì, nhưng cô không thể đè nén sự xúc động ngay lúc này được.

Số tiền ít ỏi mà bà Cố đưa cho cô hàng tháng thậm chí còn không đủ chi tiêu hàng ngày, nhưng cô sẽ sớm tự mình kiếm tiền.

"Sao em lại khách khí với anh như vậy? Sau này em muốn gì thì cứ nói với anh, anh sẽ cố gắng hết sức để có được nó cho em." Lý An Sinh cảm thấy em gái mình quá dễ dàng thỏa mãn.

“Được…” Lý Vạn Thư cười ra nước mắt, anh trai cô thật ngốc nghếch.

Vừa ra tới cửa, bà Cố đã đon đả bước ra, vừa nhìn thấy liền tưởng anh lại ra ngoài chơi, bà ta thể hiện như một người mẹ yêu thương: “Sinh nhi à, con có thể ra ngoài ăn uống và vui vẻ mỗi ngày, nhưng làm sao con có thể mang em gái đi cùng được? Thư nhi theo con, lỡ như truyền ra ngoài, thì làm sao có thể thành hôn trong tương lai được?" Thực ra, bà ta chỉ muốn Lý Vạn Thư sống phóng túng như Lý An Sinh vậy.

"Phu nhân, người suy nghĩ quá nhiều rồi, con cùng ca ca chuẩn bị đi chúc mừng năm mới ông ngoại, về nhà đã lâu, hai chúng con cũng chưa có tới thăm ông!" Lý Vạn Thư bình tĩnh nói.

“Hai ngươi đi Thẩm gia sao?” Bà Cố thanh âm cao hơn rất nhiều, sắc mặt lập tức sa xuống.

"Mẹ con đã mất, chúng con nên thay mặt bà thực hiện lòng hiếu thảo,chúng con không quấy rầy phu nhân nghỉ nghơi!" Lý Vạn Thư nói xong liền cùng Lý An Sinh lên xe ngựa.

Cố phu nhân nhìn bọn họ với vẻ mặt u ám, có vẻ như Băng Nhi nói đúng, Lý Vạn Thư quả thực đã tiếp xúc với Thẩm gia trong những năm qua, có lẽ Thẩm gia thực sự đã dạy cho Lý Vạn Thư y thuật. Y thuật Thẩm gia truyền từ đời này sang đời khác, mấy năm trước Thẩm gia đã phạm một số sai lầm, bị hoàng đế phế truất, suýt nữa bị đày ải, Thẩm Thư Anh đành phải gả cho Lý Thiên, phải biết Lý Thiên lúc đó chỉ là một tên khốn kiếp, còn Thẩm Thư Anh lúc kết hôn luôn bị coi là thấp kém.

Cho dù bây giờ Thẩm gia có suy sụp thì cũng không ai dám coi thường, bởi vì y thuật của Thẩm gia không phải chỉ là thiên phú mà còn được mệnh danh là "thần y".

Cố phu nhân nhất thời có chút bối rối, luôn cảm thấy Lý Vạn Thư không đơn giản.

"Haha...em gái, em thật tuyệt vời. Em có thể khiến mụ phù thủy già đó thay đổi sắc mặt chỉ bằng một vài từ. Thật là hả giận!" Lý An Sinh ngồi trong xe cười toe toét nói.

Lý Vạn Thư thấy tâm tình Lý An Sinh tốt, xem ra chuyện tối qua không ảnh hưởng tới anh, cô mím môi cười: “Ông ngoại là chỗ dựa duy nhất của anh em chúng ta, Cố phu nhân ước gì chúng ta có thể không liên quan gì đến ông."

Lý An Sinh đột nhiên không nói chuyện nữa, anh cúi đầu, những năm này anh không có dựa dẫm vào ông ngoại.

Lý Vạn Thư nhìn anh không nói gì nhiều, trong lòng cô rất hưng phấn, cô sắp được gặp lại ông ngoại rồi.

"Tiểu thư, chúng ta tới rồi!" Thanh Chi ở ngoài xe kêu lên.

Lý An Sinh nhảy ra trước, Lý Vạn Thư trên xe bỗng nhiên căng thẳng, kiếp trước ông ngoại qua đời, cô không thể gặp mặt ông, kiếp trước cô không được nhìn mặt ông lần cuối, còn kiếp này lần cuối gặp nhau cô và ông cãi vã một trận lớn, cô ép ông rời đi mặc sống chết, không biết ông ngoại có ghét khi nhìn thấy cô không?

"Em?" Lý An Sinh vén rèm xe lên, nhìn thấy Lý Vạn Thư ngơ ngác, không biết cô đang nghĩ gì.

Lý Vạn Thư lấy lại tinh thần, cầm túi quần áo xuống xe ngựa, trong tầm mắt hiện ra chữ "Thẩm phủ", cửa đã đóng có chút im lặng.

" Chúng ta gõ cửa nhé tiểu thư !" Thanh Chi trên mặt tràn đầy vui mừng, mẹ cô ấy nói với cô Thẩm lão gia là một người rất tốt.

Lý Vạn Thư cảm thấy rất phức tạp, cô cảm thấy mình quá xấu hổ khi gặp lại ông nội.

Một lúc sau, cánh cửa mở ra, đập vào mắt là một ông chú trung niên với dáng người cường tráng, khi nhìn thấy bọn họ rõ ràng là rất sửng sốt.

Lập tức, trong mắt ông hiện lên vẻ khó tin, run giọng nói: “Là Thư tiểu thư à?”

Bóng dáng cô gái trước mặt quá giống với tiểu thư bọn họ.

"Đúng vậy! Là tôi." Lý Vạn Thư không biết người này, nhưng cô đoán người này hẳn là chú Vương, người được ông nội cô tin tưởng nhất, lúc đầu là chú Vương đến giao đồ, nhưng lại bị Lý Như Băng chặn lại, khiến cô không thể gặp mặt ông lần cuối.

Chú Vương nghe vậy vui mừng khôn xiết, sau đó nhìn thấy Lý An Sinh ở bên cạnh, không ngừng kinh ngạc: "Đây là Sinh thiếu gia sao?"

Lý An Sinh ậm ừ đáp bằng âm mũi.

"Anh Sinh đã lớn vậy rồi à , khi còn nhỏ là chú đã cõng con trên lưng! Bây giờ con đã lớn rồi, thật sự là một người tài giỏi và đẹp trai!" Chú Vương thở dài, trong mắt có chút ngưỡng mộ.

"Ông cũng biết cách nhìn người đấy!" Lý An Sinh tâm tình trong nháy mắt trở nên tốt hơn, rất ít người khen ngợi anh như vậy.

"Ông ngoại có ở đây không? Chúng ta tới gặp ông ấy đi!" Lý Vạn Thư nói.

"Đây! Đây! Nếu lão gia gặp được hai người, chắc chắn ông cụ sẽ rất vui vẻ. Vào đi." Vương thúc rất hưng phấn, tuy rằng ông cụ không nói ra, nhưng ông cũng biết lão gia nhớ hai đứa nhỏ này đến nhường nào.

"Thẩm lão gia, ra xem xem ai tới thăm người này!" Vương thúc hưng phấn chạy về phía gian chính, trong giọng nói tràn đầy vui mừng.

"Lúc gặp ông, nhớ thể hiện tốt một chút. Dù sao ông ngoại cũng đã già!" Lý Vạn Thư không khỏi cảnh cáo anh, sợ Lý An Sinh lại cãi nhau như với Lý Thiên.

"Anh không phải con nít, sao có thể hơn thua với một ông già? Thật trẻ con!" Lý An Sinh lúng túng nói, em gái anh quá coi thường anh rồi.

Anh đâu có phải là người như vậy?

"Tốt lắm! Ông ngoại nhất định sẽ rất thích anh!" Lý Vạn Thư mỉm cười, trong lòng tràn đầy mong chờ.

Lý An Sinh bị nói có chút xấu hổ, ông sẽ thích anh sao? Anh e là không cần thiết!

Lý Vạn Thư và Lý An Sinh nhìn cái sân đơn giản, ngăn nắp, đây là lần đầu tiên bọn họ đến nhà ông ngoại!

Nhìn vào ngôi nhà chính cách đó không xa, Lý Vạn Thư mỗi bước đi đều cảm thấy phức tạp, nghĩ đến ông ngoại cô đang ở bên trong, cô lại càng cảm thấy phức tạp hơn.

Cái chết của mẹ cô khiến nhà họ Lý cắt đứt mọi liên lạc với nhà họ Thẩm.