Chương 2: Cứu Lợn

Sáng sớm hôm sau.

“Con khốn này, giờ này mày còn chưa dậy nấu cơm, muốn bỏ đói tao sao?” Một giọng nói chửi rủa vang lên.

“Pang…” Cánh cửa bị đẩy mạnh ra.

Lý Vạn Thư thay một bộ váy màu hoa mai, bộ váy này mới hơn bộ tối qua rất nhiều, cô chỉnh đốn lại chiếc giường đất, xỏ giày vào, lạnh lùng nhìn bà ta đang đi vào.

"Mày..." Bà ta không khỏi giật mình khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lý Vạn Thư.

Bà ta ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt, với vẻ ngoài tái nhợt, cơ thể gầy gò, bộ quần áo trên người rộng thùng thình, nhưng có thể nhận thấy cô gái trước mặt bà ta đã khác xưa rất nhiều.

"Vυ" Trương, bà vừa mới gọi ta là cái gì?" Cô nhẹ nhàng mở ra đôi môi nhợt nhạt, liếc mắt nhìn bà ta.

Vυ" Trương cau mày, con cɧó ©áϊ này bị làm sao vậy, không phải bà ta luôn gọi cô như vậy sao?

Giọng nói bà ta trở nên lạnh lùng: “Hôm nay bữa sáng đã sẵn sàng chưa?”

"Không được, tay tôi đang đau!" Lý Vạn Thư duỗi tay ra, bàn tay gầy gò đầy vết sẹo tê cóng, bầm tím đến không còn hình dạng gì.

"Vυ" Trương, bà không phải không biết, tôi đối vớ bà như thế nào?Bây giờ tôi cũng đến lúc phải trở về, bà có muốn cùng tôi trở về không?”

Giọng nói của Lý Vạn Thư rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang đến cho người nghe một sức mạnh vô hình, khiến bà ta không khỏi suy nghĩ. Ý tứ này…

Nghĩa là ai là chủ, ai là đầy tớ đã rõ?

Vυ" Trương dừng một chút, dù sao bà ta cũng là người hầu của một gia đình giàu có.

Bà ta cẩn thận nhìn Lý Vạn Thư, trước đây bà ta thường xuyên xúc phạm Lý Vạn Thư mặc dù cô không hài lòng nhưng cô sẽ không nói điều đó một cách trắng trợn. Bà ta thầm nghĩ liệu Lý Vạn Thư có biết đêm qua bà ta đã âm thầm ném cô đi không?

Tuy nhiên, nếu biết thì sao, bà ta chỉ đang làm theo ý của phu nhân mà thôi.

Bà ta nhìn cô, cười nhạo báng: "Mày còn muốn quay về?"

"Đêm qua tôi suýt chết cóng, tôi nằm mơ thấy mẹ, mẹ nói cho dù Hầu phủ không cần tôi nữa, ông ngoại cũng sẽ đến đón tôi trở về!" Lý Vạn Thư cụp mắt xuống, che giấu sự đau đớn.

Kiếp trước, chính sự ngu ngốc của cô đã gϊếŧ chết người ông ngoại yêu thương cô nhất.

Vυ" Trương nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, bà ta còn tưởng cô đã thay đổi nhưng không ngờ lại nằm mơ thấy người mẹ đã khuất của mình.

Tuy nhiên, lời nói của Lý Vạn Thư lại khiến trong lòng bà ta gợn sóng, không sai, con khốn này không lâu nữa sẽ có mặt tại buổi lễ, theo quy định của Hầu phủ, cô nhất định sẽ bị bắt về, sẽ không "lang thang cơ cực" bên ngoài nữa.

“Mày có trở về cũng không thay đổi được điều gì! Làm sao mày còn có thể so sánh với đại tiểu thư được?" Vυ" Trương thẳng thừng mở miệng.

Đại tiểu thư nhà Hầu phủ Lý Như Băng được mọi người coi là đứa con gái kiêu hãnh của trời, vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, trong sáng và thuần khiết như tên của mình.

Kiếp trước cô không khỏi thầm ghen tị và yêu thương người chị gái này nhất, cô luôn tin tưởng tất cả những gì Lý Như Băng nói, nhưng cô không biết rằng, dưới vẻ ngoài hiền lành của cô ta ẩn chứa một trái tim độc ác, lợi dụng cô từng bước một, cuối cùng đẩy cô vào vực thẳm đau đớn.

Lý Vạn Thư từ trong nhà đi ra, khuôn mặt mỉm cười nhìn mặt trời mọc, còn sống là tốt rồi.

Cô không ngờ vυ" Trương sẽ nấu ăn nên vào bếp lấy đồ ăn rồi đi ra ngoài.

Kiếp trước cô từ trong tuyết bò về, ngày hôm sau lại bị bệnh nặng, nằm nghỉ hơn một tháng, khiến người đến đón cô từ Hầu phủ đều cảm thấy xui xẻo. Đến Hầu phủ, những người đó càng coi thường cô hơn, cũng tạo cơ hội cho Lý Như Băng đến thăm cô vài lần, nói vài câu tử tế, khiến cô bật khóc vì cảm kích.

Lần này, cô chỉ cần dựa vào chính mình, dựa vào y thuật của bản thân để tạo nên một cuộc sống tốt đẹp hơn trước.

"Ồ! Con lợn của tôi khỏe lắm. Tại sao vừa nói không muốn ăn thì liền không chịu ăn vậy ? Tết Nguyên đán sắp đến gần, tôi nên làm gì bây giờ? "Một giọng nói gần như sắp khóc phát ra.

"Tôi nói cho cô biết, trước khi nó chết, cô nhanh nhanh làm thịt đi. Có lẽ còn có thể ăn được..."

" Ăn thế nào mà ăn. Nhìn con lợn của cô ấy xem. Ai biết được nó có bị bệnh gì không hay sau khi ăn xong sẽ mắc phải bệnh gì đó..."

“Con lợn của tôi…” Người phụ nữ đứng trong chuồng lợn của mình, hai mắt đỏ bừng.

“Tôi có thể cứu con lợn của cô!” Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Mọi người không khỏi quay đầu lại, vẻ mặt khác nhau nhìn Lý Vạn Thư.

"Thư cô nương, đừng nói nhảm, bình thường cô tuy rằng thích mày mò dược liệu, nhưng hôm nay lại là một con lợn! Một con lợn sắp chết!" Có người nói.

Chữa cho người với chữa cho lợn có khác gì nhau sao?

Lý Vạn Thư cô bình thường là người ít nói, ở đây mọi người đều biết cô thích học y thuật, nhưng trong làng không có ai muốn một cô bé mới tí tuổi đã khám chữa bệnh cho mình nên họ không công nhận tài năng y thuật của Lý Vạn Thư.

Lý Vạn Thư đi đến chuồng lợn, nhìn kỹ hơn rồi nói: “Nếu chị cứ kéo dài, khẳng định nó sẽ chẳng sống nổi đến hôm sau!”

" Vậy giờ tôi nên làm thế nào đây?" Người phụ nữ nghe xong có vẻ do dự, nếu lại vào thành, đi đi về về sẽ mất gần hết thời gian trong ngày, quan trọng nhất là chị ta không có tiền, chj ta đã tốn một khoản tiền. Lần trước con lợn bị bệnh đã tốn rất nhiều tiền, thuốc nó uống còn đắt hơn cả thuốc người ta dùng.

"Mau rửa dao đi, làm thịt bây giờ may ra còn có thể ăn được!"

“Nếu có thể nuôi thêm một tháng nữa, lúc ấy nhất định có thể gϊếŧ được nhiều thịt hơn!” Có người đang bàn tán.

"Đúng! Bây giờ gϊếŧ nó thì thật đáng tiếc."

"..."

"Sắp đến Tết rồi, ở nhà cũng không có tiền mua những thứ cần thiết, làm sao có tiền mua thuốc cho lợn!" Người phụ nữ vỗ đùi, lo lắng đến mức không biết phải làm gì.

“Con lợn này của chị, mấy ngày nay có phải ăn vào là sùi bọt mép, có chút cáu kỉnh, đi đứng không vững?” Lý Vạn Thư nhẹ giọng nói.

"Đúng vậy, chính là như vậy đấy, làm sao cô biết?" Hai mắt bà ta sáng lên, hưng phấn nhìn Lý Vạn Thư.

“Chỉ cần lên núi hái ít thảo dược cho nó ăn là được !” Lý Vạn Thư cũng không giải thích nhiều.

"Thảo dược?" Chị ta giật mình, sắc mặt mất tự nhiên: "Nhưng tôi không biết thảo dược gì hết!"

Lý Vạn Thư khẽ nhíu mày, thở dài: "Vậy để tôi hái giúp chị!”

Dù là động vật hay con người thì tất cả đều có quyền được sống.

"Cám ơn! Cảm ơn rất nhiều!" Người phụ nữ vui mừng khôn xiết, hét lên với Lý Vạn Thư: "Vậy tôi sẽ quay lại đưa tiền thuốc thảo dược cho cô!"

Thuốc thảo dược rẻ hơn rất nhiều so với thuốc trong thành, chưa kể bây giờ nó vẫn còn sống lại được chữa trị bởi một thầy thuốc, còn nếu không được, sáng sớm mai chị ta sẽ gϊếŧ nó.

Trên thực tế, chị ta không mong đợi Lý Vạn Thư sẽ chữa khỏi cho con lợn.

Lý Vạn Thư ngược lại không nói gì, gật đầu rồi rời đi.

"Mày cũng thật có năng lực, còn có thể chữa trị cho lợn. Ông ngoại mày, đường đường là ngự y, nếu biết được, chắc sẽ rất vui mừng!" Giọng nói giễu cợt của vυ" Trương vang lên.

"Đều là một mạng sống, có người so với con vật còn kém xa hơn nhiều!" Lý Vạn Thư dùng ánh mắt bình tĩnh liếc vυ" Trương rồi rời đi.

"A...người và vật sao có thể so sánh với nhau được!" Vυ" Trương phản ứng lại, nhìn thấy Lý Vạn Thư đã rời đi, bà ta mới biết Lý Vạn Thư đang mắng mình, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.

Lý Vạn Thư vào rừng tìm dược liệu cần thiết, vừa mới có tuyết rơi nên thật sự không dễ tìm chút nào.

Nhìn đống thảo dược trên tay, cô không khỏi tự cười mình, không ngờ rằng mạng sống đầu tiên cô cứu được trong đời này lại là một con lợn!

Đôi khi, động vật tốt hơn con người rất rất nhiều, và một số người thậm chí còn tệ hơn con vật gấp vạn lần.