Chương 2

Trung học Nam Thành.

Ở Nam Thành, đây là một trong những trường trung học tốt nhất cả nước, trước cổng trường được bố trí hai con sư tử bằng đá, vừa trang nghiêm vừa tráng lệ.

Cổng trường thuộc về loại nghiêm trang, dùng phiến đá lớn xếp chồng lên nhau, phía trên khắc bốn chữ lớn "Trung học Nam Thành".

Cổng trường được tạo thành từ những màu sắc trang nhã, lại cùng với sư tử đá làm nổi bật lẫn nhau.

Lạnh lẽo và nhạt nhẽo.

Từ bến xe đi đến trường học, phải đi bộ mười lăm phút, đoạn đường này, Giang Tâm cũng góp chuyện với Sở Ca.

Sở Ca vẫn luôn yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một số câu.

Rất nhiều ký ức của cô không được trọn vẹn, cũng không biết có phải là do ký ức của cả hai Sở Ca đυ.ng nhau, tất cả mọi thứ, trong phút chốc không thể nhớ nổi.

Vì thế cô luôn yên tĩnh lắng nghe Giang Tâm nói một số chuyện có liên quan đến bạn học ở trường, ngẫu nhiên trả lời một vài câu.

Hai người đi vào sân trường, liền chạm mặt các bạn học cùng lớp, nhìn Giang Tâm cười, lên tiếng chào hỏi.

Bọn họ trông thấy Giang Tâm và Sở Ca đi chung với nhau, hơi ghét bỏ liếc nhìn sau đó nhanh chóng đi lướt qua.

Sở Ca đi ở phía trước, vẫn có thể nghe được tiếng hai người trò chuyện.

"Ôi chao, đó là Sở Ca à."

"Đúng vậy, không ngờ lại xấu như thế."

"Thôi, đừng nói, hôm nay rất tốt, trên người cậu ta không dơ bẩn, nhưng mà nhìn bộ dạng kia thì đã không muốn nói chuyện với cậu ta."

"Ai da, tớ cũng vậy, đi mau đi mau."

"..."

Giang Tâm cũng nghe được đối thoại của hai người kia, vỗ bả vai Sở Ca: "Sở Ca, cậu đừng quan tâm nhé, tốt xấu gì cậu vẫn còn có tớ mà không phải sao?"

Sở Ca mím môi cười một tiếng, "Không quan tâm."

Sao cô có thể để ý loại con nít ra gây khó dễ này.

Dựa theo suy nghĩ của Sở Ca, thể loại rảnh rỗi tán gẫu chuyện sau lưng người khác, chỉ có học sinh cấp hai mới có thể làm, mà không ngờ đến học sinh cấp ba cũng vẫn như vậy.

Trái lại có phần mới lạ.

Giang Tâm ghé mắt nhìn chằm chằm Sở Ca: "Sao lại có cảm giác cậu thay đổi vậy."

Sở Ca nhìn Giang Tâm: "Chung quy con người đều thay đổi."

Giang Tâm ừ một tiếng: "Điều đó đúng."

Hai người nói chuyện phiếm đi tới kí túc xá bên kia.

Sở Ca và Giang Tâm ở chung một khu kí túc xá, trong phòng có tám người trọ, Sở Ca ngủ ở giường dưới.

Kí túc xá của bọn cô ở tầng hai, túc xá 201.

Khi Sở Ca và Giang Tâm đến kí túc xá, có vẻ đã hơn năm giờ chiều, tự học bắt đầu vào lúc bảy giờ tối.

Trong kí túc xá những người bạn cùng phòng đều có mặt, Giang Tâm đi trước Sở Ca vào phòng, cô ấy vừa bước vào đã không nhịn được kêu lên: "Sở Ca trên giường cậu."

Theo ngón tay Giang Tâm chỉ sao liền dày đặc, Sở Ca vừa ngước mắt nhìn, đã không kiềm được muốn nôn.

Cô nhanh chóng gỡ ra trước mắt Giang Tâm, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.

"Oẹ, ọe..."

Giang Tâm cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng cũng không đến mức như Sở Ca, cô đến gần nhà vệ sinh, liếc nhìn Sở Ca đang nôn khan, hơi lo lắng: "Không sao chứ?"

Sở Ca qua một lúc lâu, mới lắc đầu một cái: "Không sao."

Giang Tâm không nhịn được muốn nhổ nước bọt: "Là ai độc ác như thế, ném loại đồ vật này trên giường cậu." Cô ấy nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Nhất định là nhóm người của Chu Thanh Thanh."

Bạn cùng phòng trong kí túc xá đều không xen vào, cũng không lên tiếng cúi đầu làm chuyện của mình, điều này chỉ có thể chứng minh một người, người đó là Chu Thanh Thanh, không ai dám đắc tội.

Sở Ca nhìn băng vệ sinh đã dùng qua trên giường mình, còn có chút máu dầm dề, tùy tiện bị nhét trên giường của cô, khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Nhịn được kí©h thí©ɧ muốn ói, sau khi hít thở sâu chừng mấy lần, Sở Ca mới ngước mắt nhìn mỗi người xung quanh đang ngồi trong phòng kí túc một vòng, từng cái tên một, ghi nhớ mỗi cái tên trong đầu.

Giang Tâm nhìn cô, cũng không biết tìm được một cái kiềm kẹp ở đâu bước vào: "Sở Ca, dọn sạch sẽ là xong, Chu Thanh Thanh thật sự rất quá đáng."

Sở Ca đưa tay nhận lấy kiềm kẹp ở trong tay Giang Tâm, "Tớ làm." Cô tiện tay cầm một cái túi màu đen, bỏ tất cả những thứ buồn nôn kia băng vệ sinh trên giường mình vào trong túi.

Giang Tâm ghé mắt nhìn cô, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Sở Ca, cậu cũng đừng khóc."

Sở Ca ngừng tay một lát, ừ một tiếng: "Dù sao con người đều sẽ trưởng thành."

Giang Tâm ngừng một lát, gật đầu đồng ý: "Tớ nói cho cậu biết Chu Thanh Thanh không sợ bất cứ điều gì, chẳng qua là cậu ta cậy cha mình là cán bộ của thị trấn này thôi, liền dám làm bậy như vậy, chờ một lúc nữa tớ sẽ tìm cậu ta gây phiền phức."

"Không cần, tự tớ có thể."

Cô không phải là Sở Ca nhát gan đó, cô bây giờ là một Sở Ca khác, loại chuyện này sao có thể đánh đổ cô. Trong mắt của Sở Ca thoáng qua một tia ác liệt, Chu Thanh Thanh người này, thật là quá quắt.

Sau khi lượm sạch sẽ đồ ở trên giường xong, Sở Ca cũng tháo khăn trải giường xuống, chuẩn bị giặt sạch sẻ.

Cô đã không cân nhắc rằng sau khi tháo bỏ nó liệu cô có chăn để đắp hay không, ít nhất là cho đến bây giờ, nếu như mà không gột sạch, cô cũng không thể đắp loại drap trải giường dơ bẩn như này nữa.

Sau khi làm xong tất cả, Sở Ca liền xách túi rác rưởi khi nãy đi vào kí túc xá bên cạnh.

Kí túc xá bên cạnh nhao nhao ồn ào.

Một đống người đều ở đây nhỏ giọng nghị luận.

"Ai da, cậu có vừa thấy kí túc xá bên cạnh không, nghe nói Sở Ca thấy những thứ rác rưởi kia trên giường mình sau đó còn nôn mửa."

"Thật à, chính cậu ta cũng bẩn như vậy, còn không biết xấu hổ chê rác rưởi bẩn à, có gì đâu mà nôn, cũng chả phải là thiên kim đại tiểu thư."

"Cậu vậy là không hiểu rồi, có vài người chính là thích làm bộ nha, có đúng không Thanh Thanh."

"Ơ kìa, còn có một khả năng khác, không phải là mang thai chứ?"

"Ôi trời ai sẽ muốn cậu ta chứ, dáng dấp xấu như vậy."

Chu Thanh Thanh liếc nhìn đầu ngón tay mình mới vừa sơn, thổi thổi, giễu cợt nói: "Không phải thế, hãy để cậu ta giả bộ yếu đuối trước mặt tớ."

"Ầm" một tiếng, cửa kí túc xá bên cạnh bị đá văng ra.

Ánh mắt mọi người, trong chốc lát đều bị hấp dẫn đến cửa.

Sở Ca xách một cái túi màu đen đứng ở cửa, Giang Tâm đứng ở phía sau cô, nhìn động tác của cô, đôi mắt trợn tròn.

Cô ấy nuốt nước miếng, hoàn toàn không nhớ đây là Sở Ca hèn nhát, trong nháy mắt đã trở nên ngang ngược như vậy.

Bạn học phòng kí túc Chu Thanh Thanh đều nhìn qua, khi nhìn thấy Sở Ca, trong mắt rõ ràng thoáng qua một tia ghét bỏ.

"Người xấu xí qua đây làm gì, muốn bị đánh hả?"

"Nơi này mày có thể đến hả, cửa phòng của tụi tao cũng dám đá à?"

"Đúng vậy, cút ra ngoài cho tụi tao."

"..."

Người bên trong năm mồm bảy miệng nói, Sở Ca quét một vòng từng người.

Nhìn Chu Thanh Thanh vẫn đang ngồi bên mép giường, cô trầm giọng hỏi: "Rác rưởi trên giường tao, ai vứt?"

"Thế nào, không biết ai xả rác trên giường của mày, cậu còn tìm tới phòng của tụi tao?" Chu Thanh Thanh đứng lên, ngước mắt nhìn cô.

Vóc dáng Sở Ca cao hơn so với Chu Thanh Thanh.

Sở Ca giễu cợt nhìn cô ta, một đôi mắt hoa đào, chỉ như vậy lẳng lặng nhìn cô ta đến mấy giây.

"Mày ném?"

Chu Thanh Thanh giương môi cười một tiếng: "Vậy thì sao, bỏ qua cho mày cũng không dám..." Lời phía sau còn chưa nói hết, cô ta đã bị một chiếc túi màu đen đập trúng đầu, tất cả đồ vật bên trong đều rơi xuống.

Sở Ca chẳng để ý những tiếng kinh hô trong phòng, vỗ tay một cái lãnh đạm nói: "Trả lại cho mày."

Chu Thanh Thanh rít lên: "A..." Cô ta run rẩy chỉ Sở Ca: "Mày lại dám làm như vậy với tao, mấy loại băng vệ sinh này..."

Sở Ca nhíu mày, cắt đứt lời cô ta: "Làm sao, mày cũng dám vứt trên giường của tao mà, sao tao lại không dám quăng ở trên người mày?"

Cô cười nhạo một tiếng, "Chu Thanh Thanh, đừng nghĩ rằng trước kia tao sợ mày thì không dám chống trả."

Chu Thanh Thanh vung tay, muốn đánh Sở Ca, tay giơ giữa không trung đã bị Sở Ca cản lại.

Sở Ca nắm cổ tay cô ta, hơi dùng sức: "Muốn đánh tao?"

Chu Thanh Thanh kéo cổ tay mình lại, lại không thoát khỏi.

"Người xấu xí này rốt cuộc muốn làm cái gì, ai cho mày dũng khí, lại dám khıêυ khí©h tao như vậy." Cô ta nhìn một vòng xung quanh bạn cùng phòng đều đang ngây ngẩn: "Đều đang làm cái gì vậy, còn không đánh cho tớ."

Trong kí túc xá bạn cùng phòng giờ mới phản ứng, muốn bước lên trước kéo Sở Ca ra, nhưng sau lưng Sở Ca còn có một người là Giang Tâm.

Giang Tâm nhìn bọn họ: "Sao nào, lại muốn đánh Sở Ca nữa à, tao có thể báo với chủ nhiệm lớp đấy."

Cô ấy giơ giơ điện thoại mình cầm trong tay lên, "Tao sẽ tìm video."

Bọn họ thấy mấu chốt, sau khi cân nhắn ấn tượng của mình trong lòng cô chủ nhiệm, liền lùi về phía sau một bước.

Sở Ca khinh bỉ nhìn đám người còn lại, "Chu Thanh Thanh, tao nói một lần cuối cùng, đừng tùy tiện trêu chọc tao, không phải lúc nào tao cũng không phản kích, trước đây chỉ là cảm thấy một loạt hành động này của tụi bây quá ngây thơ, nhưng không nghĩ đến, mày còn lợi hại hơn."

Chu Thanh muốn bàn tay của mình thoát khỏi lòng bàn tay của Sở Ca, bèn khẽ dùng sức, nhưng chẳng hề nghĩ tới là, bất kể dùng sức như thế nào cũng không giãy ra được.

Qua một lúc lâu, Sở Ca mới buông tay cô ta, "Cảnh cáo một lần cuối cùng, đừng chọc tao."

Sau đó, Sở Ca đi ra ngoài kí túc xá, mà vẫn chưa đi khỏi phòng, Chu Thanh Thanh đã dữ tợn nhào đến, Sở Ca nghe được động tĩnh sau lưng, hơi nghiêng người né.

Chu Thanh Thanh gieo gió gặp bão mặt đυ.ng phải chiếc cửa đang mở.

"Ầm một tiếng", vọng lại ở trong phòng.

Dẫn đến mọi người các ký túc xá bên cạnh cũng không nhịn được ra hóng hớt.

Sở Ca không quan tâm Chu Thanh Thanh đυ.ng vào cửa, trực tiếp xoay người rời đi.

Sau khi trở lại phòng kí túc xá, Giang Tâm nhìn Sở Ca: "Sở Ca, cậu mới vừa ngang ngược hả, cậu sao lại có dũng khí lớn như vậy, dám làm như thế với Chu Thanh Thanh."

Sở Ca liếc nhìn cô ấy: "Giang Tâm, tớ không muốn luôn luôn bị bắt nạt."

Giang Tâm chợt sững sốt, quay lại gật đầu: "Tớ biết, trước đây tớ đã nói tính tình cậu quá nhát gan, luôn luôn bị bọn họ khi dễ."

Sở Ca ừ một tiếng, đi tới bồn nước rửa sạch tay.

Nhưng mà lúc này Giang Tâm trái lại có hơi lo lắng.

"Tiếp đến Chu Thanh Thanh sẽ nói với chủ nhiệm lớp, cậu phải làm thế nào đây?"

Sở Ca dẩu môi, "Binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, sợ gì chứ."

Giang Tâm vỗ vỗ bả vai cô, "Yên tâm, tớ sẽ đứng về phía cậu."

"Cảm ơn cậu." Lời này là thật lòng, bất kể là Sở Ca trước đây hay là Sở Ca bây giờ, Giang Tâm cũng giúp không ít việc.

Ngồi ở phòng một lát, Sở Ca và Giang Tâm liền cùng đi đến lớp học.

Mới vừa vào lớp học ngồi xuống không bao lâu, thì có người thở hổn hển nằm bò ở trước cửa phòng học kêu một câu: "Sở Ca, chủ nhiệm lớp bảo cậu vào phòng làm việc của cô ấy."