Chương 3

Văn phòng làm việc.

Chu Thanh Thanh khóc nức nở chóp mũi sưng đỏ, nói một câu khóc một câu tố cáo việc buổi chiều ở trong ký túc xá. Sở Ca đối với sở tác sở vi (*) của cô ta, bên cạnh còn có thêm một bạn học nữ cùng cô ta đến văn phòng thêm mắm thêm muối nói về hành vi của Sở Ca.

(* ý chỉ hành động của CTT)

Khưu lão sư nghe xong chân mày cau chặt, hơi nghi vấn: "Sở Ca thực sự làm như vậy?"

Nghe vậy, Chu Thanh Thanh càng khóc dữ dội hơn.

Cô ta trở ngón tay chỉ vào lỗ mũi còn sưng đỏ của mình: "Cô... cô cho rằng đây là do em tự đυ.ng vào hả?"

Khưu lão sư không biết làm sao lắc đầu, ngước mắt nhìn lỗ mũi cô ta, "Xuống phòng y tế để bác sĩ xem một chút trước đi? Có muốn hay không." Cô dừng một lát, thật sự không tưởng tượng được học sinh đó nhát gan không nói một câu nào, thậm chí ngay cả khi nói chuyện tiếng cũng nhỏ như muỗi kêu sẽ làm ra sự tình như vậy.

"Cô đây, không phải là không tin tưởng em, chỉ là bạn học Sở Ca làm như vậy vì lý do gì?" Khưu lão sư xem như là một giáo viên công bằng chính trực, huống chi lại hơi hiểu tình hình ở trong lớp.

Mặt trời ngã về tây, men theo ánh hoàng hôn, sau khi Sở Ca liếc qua, dựa vào trí nhớ trong đầu mình, đi đến trước cửa văn phòng làm việc, khe khẽ gõ cửa, tiếp đó khi nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm liền gật đầu, mới bước vào.

Vừa đi vào, đã thấy Chu Thanh Thanh đứng đối diện cô giáo, kêu khóc như ruột gan đứt đoạn từng khúc.

Khưu lão sư nhìn Sở Ca đi đến, luôn cảm thấy người học sinh này đã thay đổi một xíu gì đó, hơi thay đổi, nhưng lại không nói được thay đổi cái gì.

Cô ấy ho nhẹ một tiếng, nhìn Sở Ca: "Sở Ca, nghe nói buổi chiều em vào phòng ký túc xá của em Chu Thanh Thanh, còn đánh người phải không?"

Sở Ca ngước mắt liếc nhìn, hai tay tự nhiên buông xuống đặt ở hai bên chân, đối với lời trách móc của giáo viên, chỉ hờ hững nói một câu: "Em đến ký túc của bọn họ, nhưng không có đánh người."

"Vậy lỗ mũi của bạn học Chu Thanh Thanh là xảy ra chuyện gì?"

Sở Ca liếc qua, "Đó là bạn học Chu tự đυ.ng vào cửa."

"Mày nói bậy." Chu Thanh Thanh đưa tay lên án, "Rõ ràng nguyên nhân là ở mày."

"Đúng vậy, là Sở Ca đánh người."

Bạn học bên cạnh giúp đỡ.

Sở Ca giương môi cười một tiếng: "Cô, lời các bạn ấy nói cô tin sao?"

Khưu lão sư ngừng một lát, sao có thể trả lời đây, bất kể có tin hay không, chuyện này cũng phải xử lý.

"Vấn đề không phải cô tin tưởng bạn học kia, mà là lỗ mũi bạn Chu Thanh Thanh đã xảy ra chuyện gì?"

Sở Ca dừng một chút, "Cô, vậy để cho em nói một lần chuyện đã xảy ra như thế nào?"

Khưu lão sư gật đầu đồng ý: "Được, Sở Ca hãy nói đi."

"Không được." Chu Thanh Thanh lên tiếng cắt đứt, "Cô à, đến lúc đó cậu ta nói bậy bạ."

Sở Ca mặt đầy chính trực: "Cô ơi, em nghĩ thường ngày cô cũng nghe được không ít tin vịt trong lớp đi, em ở trong hoàn cảnh gì cô đều biết..." Sở Ca hoàn toàn không có bất kỳ sợ sệt, giải thích từng câu từng chữ.

Khưu lão sư thấy cô nói chuyện thần thái, hơi thất thần.

Vừa nãy còn đang suy nghĩ, Sở Ca dường như hơi thay đổi, bây giờ mới phát hiện, người học sinh này, nói chuyện không lắp bắp, cũng lớn mật rất nhiều.

Khưu lão sư gật đầu một cái: "Được rồi, Sở Ca nói trước."

Sở Ca không chần chờ chút nào kể chuyện từ đâu tới đuôi một lần, về việc băng vệ sinh tất nhiên không thể thiếu, loại chuyện này, thật quá ác độc.

Cô không khó tưởng tượng ra được, trước đây Sở Ca đã bị bọn họ khi dễ bao nhiêu, mới trở nên hèn yếu không chịu nổi, hoàn toàn không dám phản kháng.

Lần này ánh sáng trưa chiếu xuống bản thân, cũng đã thấy được những người này quá đáng.

Khưu lão sư có phần khó tin, cô ấy trừng mắt nhìn rồi hỏi: "Băng vệ sinh ném ở trên giường em?"

Sở Ca cười một tiếng: "Đúng, còn đã dùng qua."

Chu Thanh Thanh sắc mặt đỏ lên: "Cô à cậu ta nói dối, cậu ta còn lấy băng vệ sinh ném trên người em."

Khưu lão sư có một khoảng khắc như thế này, cảm thấy hoàn toàn không hiểu nổi tuổi trẻ bây giờ, tất cả việc này là chuyện gì đây hả.

Sau khi nói xong, Sở Ca chốt lại: "Chuyện chính là như vậy."

Khưu lão sư nhìn về phía Chu Thanh Thanh: "Lời Sở Ca nói, có ý gì phản bác không?"

Chu Thanh Thanh hấp hối giẫy giụa: "Mà cô, Sở Ca không nên đánh người, cô nhìn lỗ mũi em này, đến bây giờ vẫn còn sưng."

Khưu lão sư thần sắc hơi lộ vẻ nghiêm túc: "Được rồi, đừng nói gì nữa, Sở Ca và Chu Thanh Thanh, cả hai em đều sai, phạt quét phòng học một tuần."

"Mỗi người một tuần."

Sở Ca đáp ứng: "Dạ."

Chu Thanh Thanh dậm chân, có phần nóng nảy: "Cô ơi, rõ ràng là Sở Ca sai mà."

Vẻ mặt Khưu lão sư hơi tức giận: "Em nhìn lại các bạn đi, đều học lớp mười hai, và chỉ còn có hơn hai tháng nữa là sẽ thi đại học, có thể có chút dáng vẻ học sinh lớp mười hai được không, loại trò lừa bịp này ít chơi tí được không, đặt tâm tư ở trên việc học đi." Cô ấy lại chỉ Sở Ca, "Sở Ca, em cũng tự hiểu thành tích của mình, bản thân đặt nhiều tâm tư vào đó nhé."

Sở Ca không lên tiếng đáp lại, chỉ lạnh nhạt tiếp thu.

Sau khi nói Sở Ca xong, Khưu lão sư đặc biệt không vui: "Sở Ca em về lớp học trước đi."

"Dạ." Sở Ca liền đáp một tiếng, bèn đi đến lớp học.

Chờ Sở Ca đi đến phòng học, bạn học cùng lớp đều nhìn qua.

Giang Tâm tiến đến bên cạnh Sở Ca nhỏ giọng hỏi: "Không sao chứ?"

"Không sao."

"Bọn họ thật là quá quắt, ác nhân lại cáo trạng trước."

Sở Ca nhếch mép: "Vậy bọn họ cũng phải có bản lãnh đó." Đưa tay vỗ cánh tay Giang Tâm: "Yên tâm." Sở Ca truyền cho cô ấy một ánh mắt đảm bảo.

Chẳng biết tại sao, sau khi trông thấy ánh mắt của Sở Ca, Giang Tâm tựa như yên tâm thật vậy.

Sở Ca cúi đầu cầm cuốn sách đi ra, buông mắt nhìn.

Giang Tâm hơi kinh ngạc: "Sở Ca, cậu không đọc tiểu thuyết à?"

Tay Sở Ca ngừng một lát: "Ừ, chỉ còn hai tháng nữa là sẽ thi đại học, nên xem chút sách."

Giang Tâm gật đầu: "Vậy tớ cũng đọc sách cùng cậu nhé."

Sở Ca cười một tiếng: "Được."

Nhìn nụ cười của Sở Ca, Giang Tâm khó hiểu cảm thấy lỗ tai đang nóng lên, tại sao chỉ cuối tuần không gặp, Sở Ca cười lên lại đẹp mắt như vậy.

Cô ở đáy lòng âm thầm nghĩ, rồi lắc đầu.

--

Xế chiều thứ hai, Sở Ca trực.

Trong lớp còn lưu lại mấy vị bạn học, không đi ăn cơm, ở lại trong đó thì có Chu Thanh Thanh và hai bạn học cứ đi theo bên cạnh.

Giang Tâm giúp đỡ Sở Ca cùng nhau quét dọn, Sở Ca không nhìn mấy người kia, an tĩnh cầm cây chổi quét sàn nhà, chỉ là không quá mười phút, Sở Ca liền cầm cây chổi đến chỗ Chu Thanh Thanh đang ngồi.

Trong tay của Chu Thanh Thanh đang cầm giấy vụn, đi trên sàn nhà tùy tiện ném, tựa như tiên nữ rải hoa vậy.

Sở Ca vừa mới quét dọn xong một hàng bàn học, cô ta liền ném.

"Vứt một lần nữa!" Sở Ca vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Thanh Thanh, hai người một đứng một ngồi.

Chu Thanh Thanh ngồi ở trên mặt bàn học, Sở Ca đứng, rõ ràng Sở Ca thấp hơn, cũng không biết tại sao, nhưng thật sự khiến cho người ta cảm thấy, Sở Ca mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Cầm giấy vụn trong tay xé tiếp, vứt xuống đất. Chu Thanh Thanh hất cằm từ trên cao nhìn xuống Sở Ca: "Tao cứ ném, mày có thể làm gì tao?"

Sở Ca cười nhạo một tiếng, trực tiếp kéo tay cô ta, kéo Chu Thanh Thanh ở trên bàn xuống mặt đất, đầu vừa vặn đập vào cái bàn.

Bạn học bên cạnh kêu lên: "Sở Ca đánh người đánh người."

Người hầu bên cạnh Chu Thanh Thanh, muốn tới kéo quần áo của Sở Ca, bị Sở Ca ngăn lại, người nọ thuận lợi bị Sở Ca đẩy ra.

Bởi vì tiếng thét chói tai của bạn học kia lúc nãy, trong nháy mắt, có không ít bạn học lớp bên cạnh vây quanh lớp xem náo nhiệt.

Chu Thanh Thanh che cái trán bị đập, hung tợn trợn mắt nhìn Sở Ca: "Sở Ca, mày dám kéo tao?"

"Có gì không dám."

Sở Ca chỉ ra cửa, "Chu Thanh Thanh, tao nói một lần cuối cùng, đừng chọc tới tao, không phải tao sẽ không chống cự, đến lúc mày gây chuyện, mày cũng không có thuốc hối hận để uống."

Chu Thanh Thanh nhìn bạn học đằng sau: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, kéo cậu ta đi."

Hai vị bạn học kia gật đầu, đưa tay kéo quần áo và cánh tay của Sở Ca.

Đúng lúc ấy thì, Giang Tâm ở cửa kêu một tiếng: "Cô đến kìa."

Khưu lão sư không nghĩ đến, vừa tan học đã chứng kiến một cảnh tượng như vậy ở trong lớp.

Đánh nhau, học sinh nữ đánh nhau.

Trong chốc lát sắc mặt tức giận đỏ lên, cô ấy chỉ bốn học sinh đó: "Đi chạy bộ cho tôi, xung quanh thao trường, mỗi người mười vòng, xem các cô có bao nhiêu lá gan, lớp mười hai, còn đánh nhau."

Sở Ca nhìn Chu Thanh Thanh, không nói một lời để cây chổi ở bên cạnh đi đến thao trường.

Còn Chu Thanh Thanh, vẫn đang hấp hối giãy chết: "Cô à, em không đánh người, là Sở Ca."

Giang Tâm ở một bên bổ sung: "Cô ơi, khi bọn em đang dọn dẹp, Chu Thanh Thanh cứ đi trên đất ném giấy vụn." Lúc này trên mặt đất cũng còn đầy ắp đều là giấy vụn do Chu Thanh Thanh ném.

Khưu lão sư nhìn qua, thậm chí còn tức giận hơn: "Chu Thanh Thanh chạy mười lăm vòng, còn không mau đi?" Nhìn bọn Chu Thanh Thanh đứng im không nhúc nhích, Khưu lão sư lớn tiếng rống giận.

Chu Thanh Thanh bọn họ bế tắc, chỉ có thể đến thao trường chạy bộ.

Hai người bạn học bên cạnh nhỏ giọng nghị luận: "Thanh Thanh, làm sao bây giờ?"

"Chẳng lẽ thật sự phải chạy nhiều vòng như vậy sao, tớ không thể."

"Đúng vậy, Thanh Thanh, Sở Ca thật là quá đáng."

Chu Thanh Thanh hung tợn nhìn bóng lưng cách đó không xa: "Sở Ca, mày đợi tao."

"Chạy trước, tối rồi nói sau."

Hai vị bạn học kia rêи ɾỉ thở dài: "Thôi được."

Sau mười vòng, Giang Tâm bên cạnh thao trường đỡ Sở Ca đã chạy xong, chỉ chỉ ba người uể oải sau lưng: "Lần sau cậu phải cẩn thận hơn."

Sở Ca thở dốc: "Yên tâm"

Đối với thủ đoạn của Chu Thanh Thanh, nói thật, Sở Ca còn coi thường.

Giang Tâm đỡ Sở Ca đi từ từ đến ký túc xá bên kia, "Sao rồi, còn có thể chống đỡ được không?"

"Ừ, có chút khó chịu." Vốn là thể lực Sở Ca không tệ, nhưng bởi vì bản thân chưa bao giờ chạy bước dài như vậy, cho nên tương đối mà nói, vẫn là có hơi tốn sức.

Giang Tâm đỡ Sở Ca về kí túc xá, dọc theo đường đi gặp phải các bạn học đều chỉ chỉ chõ chõ với hai người, chuyện buổi chiều liên quan đến lớp mười hai ban bảy, đã truyền khắp toàn bộ trường học.

Sau khi quay về kí túc, các bạn học cùng phòng với Sở Ca cũng ngồi cách xa hai người.

Sở Ca không để ý, thật ra thì cảm tình của cô với những người bạn cùng phòng này cũng không phải sâu đậm, trong lớp người khi dễ cô rất nhiều, nhưng phần lớn đều bị Chu Thanh Thanh xúi giục, mà tại sao Chu Thanh Thanh cứ như vậy nhằm vào Sở Ca, hoàn toàn là bởi vì lúc học lớp mười, nguyên nhân từ một bạn học nam.

Vị bạn học nam kia, vốn là học chung lớp với Sở Ca và Chu Thanh Thanh.

Lúc học lớp mười, Sở Ca cũng không phải cực kỳ nhát gan, ngược lại tương đối sạch sẽ thích chưng diện, dáng dấp Sở Ca đẹp mắt, bạn học thầm mến cô cũng không ít, một trong số đó là lớp trưởng của bọn họ, nhưng trùng hợp lớp trưởng này là người Chu Thanh Thanh thích.

Từ khi biết rằng lớp trưởng thích Sở Ca, Chu Thanh Thanh liền dồn hết tâm trí nhằm vào Sở Ca, đe dọa mọi thứ với cô, để con gián lên bàn cô, để những loại côn trùng kia, chuyện gì cũng làm qua.

Dần dần, Sở Ca thấy Chu Thanh Thanh liền không kiềm được rùng mình, sợ hãi.

Cho đến khi, trở nên càng ngày càng sợ, nói lắp, sau khi khoa học xã hội chia lớp xong, cô lại chung một lớp với Chu Thanh Thanh, vị lớp trưởng đó đã đến lớp học trọng điểm,Chu Thanh Thanh lại đối đãi tệ hại hơn với Sở Ca.

Sở Ca không có sức lực của cha mẹ, chỉ có một mình sống nương tựa với bà nội, vì thế vẫn luôn hèn yếu nhân nhượng.

Lúc đầu, Sở Ca cũng nói với giáo viên, nhưng Chu Thanh Thanh cứ trả đũa, mà giáo viên chủ nhiệm lớp, thì quen biết cha mẹ của Chu Thanh Thanh, vĩnh viễn đều nghiêng về phía Chu Thanh Thanh, lâu ngày, Sở Ca cũng không nói với ai.

Mặc cho Chu Thanh Thanh khi dễ.